Những hôm sau đó, mặt em buồn thườn thượt chỉ ngồi im một chỗ. Mấy đứa nhóc còn lại chỉ nghe loáng thoáng rằng em sắp được đi học ở một ngôi trường xa thiệt xa và rất 'an toàn" nữa. Nghe vậy, là đàn anh đàn chị , mấy đứa nhóc cũng vui cho em. Luôn ở cạnh để động viên cho em
Julia: Ely của chị giỏi quá
Frank: Người ta chi cả học bổng cho em ấy mà, nghe chú Thomson bảo là nhiều lắm
Erthan: Em phải hứa là học thật chăm đó nha bé, ở đây cứ để bọn anh lo
______________________
Thời gian như một con xoay, cứ vậy mà chạy thoăn thoắt mà không đợi ai. Cứ như chó chạy trên đồng vậy. Cũng đã tới ngày em được đưa đi mua đồ dùng học tập.
Nhà hát kịch Terspichore, 09: 24AM
Daphne: Bộ đồ đẹp đó Elysia
Chị không thấy nó hơi....thiếu màu sắc không ?
Đó là một bộ váy màu nâu nhạt, dài quá đầu gối, đằng sau lưng còn được đính thêm một chiếc nơ buộc nhỏ. Bộ váy là thành quả của em khi được Daphne và Julia dạy may vá
Em đừng lo lắng, phù thủy họ cũng giống chúng ta thôi. Họ cũng ăn mặc giản dị lắm
Thật sao chị ?
Thật chứ, các giáo sư hôm qua cũng mặc rất giản dị mà đúng không?
Dạ
Giáo sư đã đợi ở dưới rồi, mau đi thôi
Em vui vẻ gật đầu, nhanh chóng đi chiếc giày mới nhất của mình rồi nhanh chóng xuống nhà. Trong lòng mang đầy sự hồi hộp căng thẳng, em bước nhanh trên những bậc cầu thang
Ở dưới nhà một người phụ nữ cũng đã trạc tuổi đang đứng nói chuyện với chú Helios, cô ấy có một cái mũ cao lêu nghêu. Điểm nhấn nổi bật nhất chắc là chiếc áo chùng mà xanh ngọc bích của cô. Nó càng làm cô trông thật quý phải và trưởng thành
Minerva McGonagall: Trò chắc hẳn là Elysia Belleza?
Elysia: Vâng, là con
Minerva McGonagall: Ta là Minerva McGonagall. Rất vui được gặp trò. Chúng ta mau đi thôi, kẻo trễ
Sau khi tạm biệt chú Helios và chị Daphne, giáo sư Minerva dắt em đi khỏi nhà. Để tránh bắt gặp những người Muggle, giáo sư dắt tay em vào một góc cây khuất phía xa. Đi theo cô nhưng em vẫn cố gắng ngoảng đầu lại, nhìn về phía những đàn anh đàn chị của mình. Họ đang trên sân khấu, họ đang tỏa sáng với chính những ước mơ của họ. Càng nhìn, lòng em càng trùng xuống một phần. Một người thấu tình đạt lý như cô Minerva thì chắc chắn đã nhìn thấu em từ lâu. Nhưng giáo sư lại không nói gì, cứ vậy mà dắt em bước đi
* Soạt
Chỉ như một cái chớp mắt, giáo sư và cả Elysia đã biến mất. Người qua đường cũng không hề nhận ra sự tồn tại của cả hai người
_____________________________________
Hẻm Xéo, 09: 32 AM
Em thì cứ ngỡ mình đang mơ, vì chỉ ngay lúc nãy em vẫn còn ở trong một bóng cây tối và rất khuất, mà ngay bây giờ đây trước mắt em đã là một con hẻm đông đúc, nhộn nhịp. Những căn nhà đầy màu sắc cứ cao vút nhưng khá xiên vẹo, những quầy hàng bầy bán đầy những món kẹo, bánh ăn vặt mà em chưa từng nhìn thấy, ô kìa tuy ở tít đằng xa kia nhưng em vẫn có thể thấy bóng dáng một con rồng to lớn, những điều này làm em sáng cả hai mắt
Minerva: Trò thấy sao? Ngạc nhiên chứ?
Vâng, nó thật sự rất.....tuyệt vời
Lần đầu ta đến đây cũng có cảm xúc như vậy....Nhìn trò ta thật hoài niệm. Trò có mang theo danh sách đồ cần mua chứ?
Nó ở đây, thưa giáo sư
Tốt lắm, giờ ta đi thôi. Đầu tiên là đồng phục của trò...
Giáo sư dắt tay em đi qua những gian hàng phép thuật, em không kiềm lòng mình được mà cứ vậy nhìn ngó vào trong. Con tim em lúc đó cứ đập bum bum như thế, nó phản ứng rất giống những lúc em nhảy múa
______________
_Tiệm áo chùng của Madam Malkin cho mọi dịp_
*Keng...keng
Bước vào cửa tiệm, thứ đầu tiên làm em cảm thấy thích thú đó chính là những cuộn vải, những cái kéo và cả cuộn thước đo nữa. Chúng tung hoành ngang dọc khắp cửa tiệm để phục vụ việc đo đạc, may vá. Với một chấp niệm rằng " địa bàn này là của bố mày" thì những món đồ vặt này phi phóng với một tốc độ thần sầu nhưng vẫn không va chạm vào nhau.
Tiếng chào hỏi của cô Minerva vừa dứt, sau tấm màn lớn, giọng nói của một người phụ nữ trung niên liền vang lên:
Madam Malkin: A giáo sư McGonagall, tôi cũng đang định gửi đồ cho giáo sư đây
Có một vẻ người khá mũm mĩm, thêm mái tóc được búi lên gọn. Bà mặc một bộ đồ khá sành điệu,đúng chất một nhà thiết kế
Minerva: Cảm ơn cô Malkin. Cô vẫn chu đáo như vậy
Cảm ơn giáo sư. Vậy, làn gió nào đã mang giáo sư tới chỗ tôi thế?
À nhớ rồi. Chúng tôi cần bộ đồng phục và một cái áo chùng cho trò Belleza
Cô Minerva đẩy nhẹ vai em tới phía của bà Malkin. Em cũng thuận theo đi lên trước mặt quý bà, sau khi ngắm nghía em 360 độ. Bà Malkin đẩy nhẹ kính lên, mỉm cười vui vẻ nhìn em
Chắc chắn rồi giáo sư. Cô bé xinh xắn này cứ để cho tôi
* Bộp bộp
Mấy đứa, tới đây nào
Sau tiếng vỗ tay của bà Malkin, những tấm vải đầy màu sắc cũng dây đo cuốn tay rồi " giục" em lên bục may. Em cũng rất thích thú mà đi theo chúng. Cùng lúc đó, ở bên ngoài lại vang lên tiếng nói
Xin chào cô, phu nhân Parkinson
Madam Parkinson: Chào cô Malkin. Tôi muốn đặt may cho con bé Pansy nhà tôi vài bộ đồng phục của Hogwarts.....À và cả mấy chiếc áo chùng nữa. Ta rất tin vào tài năng của cô Malkin
Thật là vinh hạnh cho tôi. Mời đi lối này tiểu thư Parkinson
Một cô gái tóc đen ngắn, chậm rãi bước lên bục. Khoác trên người bộ váy sương sa đắt tiền, lại càng tôn lên vẻ quyền quý ấy. Trên mặt đầy dáng vẻ kiêu sa, quyền quý đúng chất một tiểu thư thực thụ.
Trên mặt tôi có dính gì sao? Nhìn lâu quá đấy
Mở chiếc quạt cầm tay, Pansy che miệng mình, chỉ liếc mắt nhìn em dò xét. Chết toi em rồi. Thực sự không kiềm bản thân mình mà lại nhìn chằm chằm vào người ta, đã vậy lại còn bị phát hiện
C...chỉ là tớ thấy cậu rất đẹp. Cả bộ váy nữa, cũng rất hợp với cậu
Em gượng cười mà trả lời Pansy, như vậy chỉ mong cô bé không nghĩ em là một kẻ biến thái hoặc một kẻ xấu tính hay bới móc. Nghĩ rằng, Pansy sẽ chẳng để ý tới em nữa nhưng cô bé lại khá đỏ mặt mà gập lại chiếc quạt trên tay
Khá khen cho cô đấy, mắt thẩm mĩ rất tốt. Đường đường là tiểu thư phủ Parkinson. Pansy tôi đây phải có khí chất hơn người chứ
Có vẻ Pansy đối với em cũng không quá khắt khe và chê bai. Em cũng thấy khá vui vì điều đó, tại ở đây em chưa có một người bạn nào
Cô cũng năm nhất Hogwarts sao?
Đúng rồi, tớ tên Elysia Belleza. Rất vui được gặp cậu
Elyisa Belleza? Cái tên nghe cũng không tồi đâu. Pansy Parkinson
Tên cậu cũng rất đẹp đó Parkinson.
Cô rất biết cách làm người khác vui đấy, nhóc con
Cuộc nói chuyện giữa hai cô gái kết thúc khi phu nhân Parkinson gọi Pansy. Trước khi đi, cô nhóc còn đưa cho em chiếc quạt cầm tay của mình rồi nói
Phần thưởng của cô đấy. Hôm nay tôi đã rất bực mình, nhưng tài nói chuyện của cô lại nghe khá thuận tai tôi
Tuy em đã kịch liệt phản đối vì chiếc quạt đấy trông thôi cũng đắt chứ đừng nói là tặng không em, nhưng Pansy nói " no baby" theo một cách rất quý tộc
Cứ cầm đi, nó là cái rẻ nhất ở phủ Parkinson rồi
Và cứ như vậy Pansy bỏ đi mất, chỉ để em ở lại với dáng vẻ ngẩn ngơ như bị khờ
_________________________________________