Cảnh Y Nhân được Lục Minh kéo ra khỏi phòng bệnh.
Vừa rời khỏi phòng, cô lập tức ôm bụng cười vang, cười đến lăn lộn. Mãi cho đến khi vào thang máy, Cảnh Y Nhân muốn ngừng lại mà không thể nhịn được cười.
Đột nhiên, Lục Minh bất ngờ ép cô vào vách thang máy, nhếch miệng cười gian.
"Em làm hả? Cô bé tinh nghịch."
Cảnh Y Nhân cười mỉm hừ lạnh: "Anh đau lòng à?"
Lục Minh cầm bàn tay nhỏ nhắn của Cảnh Y Nhân áp lên ngực mình: "Có đau hay không chẳng phải em cứ sờ thử một lần liền biết ngay sao."
Bàn tay nhỏ cảm nhận được dưới lớp áo sơ mi của Lục Minh là trái tim đang đập điên cuồng, nóng hừng hực, khuôn mặt nhỏ bé của Cảnh Y Nhân ửng hồng.
Lục Minh lại gần áp vào trán của cô, phả hơi thở ấm áp lên mặt cô, vẻ mặt ám muội bình tĩnh nhìn cô.
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com