webnovel

Triệu Hoán Mộng Yểm

Lâm Thịnh là một học sinh cấp ba nhạt nhòa, xuất thân tầm thường, vóc dáng trung bình, tính tình bình thản, thành tích học tập cũng không nổi trội. Suốt mười mấy năm, cậu như một lữ khách ơ hờ quan sát thế giới. Cuộc sống của cậu vô cùng nhạt nhẽo. Mọi thứ đều thường thường, trừ chuyện Lâm Thịnh có một bí mật bất thường: Cậu có ký ức của kiếp trước. Dường như vì vậy cuộc đời cậu cũng định trước không thể bình thường. Khi muốn bỏ chút gia vị cho đời thêm phấn khích, thì có vẻ nó lại lấy nhầm thuốc súng. Từ đây Lâm Thịnh buộc phải chia tay những tháng ngày vô vị, dấn thân vào một cuộc phiêu lưu đầy hung hiểm và kích thích. Lâm Thịnh bắt đầu có những cơn ác mộng kỳ dị, cậu bị liên tiếp kéo vào những thế giới xa lạ nguy hiểm chồng chất mà không thể kháng cự. Đồng thời thế giới hiện thực cậu đang sống cũng dần dần bị lột bỏ tấm mặt nạ an bình. Cậu không muốn trở thành mồi ngon mặc cho bọn quái vật trong mơ lẫn thực tại xâu xé. Nguy hiểm đi kèm kỳ ngộ, thời thế tạo anh hùng. Bằng ý chí phi thường và cái đầu tỉnh táo, Lâm Thịnh từ một thiếu niên không có tham vọng hay lý tưởng lớn lao gì, vì tự vệ, phải nỗ lực rèn luyện vươn lên ngày càng mạnh mẽ. Từ chỗ bị động ứng phó với hiểm nguy đến chủ động đương đầu, thậm chí quyết đoán đón đầu bóp chết nguy cơ từ trong trứng nước, để tự bảo vệ mình và những người thân yêu, là cả quá trình trưởng thành gấp gáp đong đầy suy tính, mồ hôi và máu nóng của một kẻ tưởng như bình thường mà không phải người thường.

Get Lost · Oriental
Pas assez d’évaluations
923 Chs

Chương 517: Chạm đến (1)

Translator: Nguyetmai Éditeur: Nguyetmai

"Tiêu hao Thần tính thần tốc..." Lâm Thịnh không chắc liệu nó có nói thật hay không. Nhưng mà khó khăn lắm mới lấy được Thần tính, nếu cứ tiêu hao hết sạch như thế thì thật đáng tiếc.

"Vậy thôi ta cứ quay về tự hấp thu hồn lực thì hơn." Cậu kiên quyết từ chối, rồi quay người toan trở về.

"Khoan đã! Khoan đã!" Bóng người màu đỏ vàng cuống lên: "Nếu tự hấp thu hồn lực mà không có Thần tính thần tốc, cho dù ngươi có hấp thu ào ào không dứt thì cũng cần ít nhất là hơn một trăm năm. Không tăng tốc thì ngươi chỉ có thể nhẫn nại và từ từ chờ đợi. Thế thì ngay cả ta cũng không còn cách nào để giúp ngươi cả!"

"Không sao, ta sẽ tự nghĩ cách. Chẳng phải chỉ là trăm năm thôi sao? Qua nhanh thôi mà." Lâm Thịnh nói với vẻ 'bình chân như vại' rồi quay người, lại định rời đi.

"Khoan! Khoan, khoan, khoan! Chờ một chút!!!" Bóng người màu đỏ vàng lại gọi to lên.

Chapitre verrouillé

Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com