Hạ Lăng không hề biết rằng, thì ra Phượng Côn đã làm điều này vì cô, sau khi cô chết, đây là món quà kỷ niệm hoàn hảo hơn bất cứ thứ gì. Bất giác, mắt cô đã ngấn lệ.
Phượng Côn đưa khăn tay cho cô: "Anh vốn không muốn cho em nghe, sợ em sẽ buồn, kết quả vẫn khiến em khóc."
Cô nghẹn ngào nói: "A Côn, cảm ơn anh."
Anh nhẹ nhàng vỗ vai cô như một người anh trai rộng lượng.
Hạ Lăng hỏi: "Tại sao bỗng dưng anh lại cho em nghe cái này?"
"Chiếc đĩa này tên là 'Tuyệt xướng'."
Cô nhìn anh với vẻ không hiểu.
Ánh mắt anh vừa sâu xa vừa yên tĩnh: "Tiểu Lăng, nếu để em hát lại những ca khúc của Hạ Lăng, em có còn lúc hát được cảm giác như lúc ban đầu không?"
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com