webnovel

Thiên hậu trở về

Câu chuyện kể về cuộc đời của Thiên hậu Hạ Lăng, cô con gái mang số mệnh Phượng Hoàng của nhà họ Hạ. Hạ Lăng từ bé đã phải lớn lên trong cô nhi viện do gia đình sợ vì số mệnh cô quả vô cùng hiếm gặp đó làm hại đến tính mạng. Cùng với người em gái Hạ Vũ ốm yếu mà cô hết mực yêu thương, 2 chị em đã trải qua tuổi thơ nhọc nhằn, khổ cực. Hạnh phúc như mỉm cười với cô khi cô gặp được Bùi Tử Hành, người đàn ông quyền thế, đứng đầu gia tộc nổi tiếng trong giới kinh doanh, ông chủ của Công ty giải trí Đế Hoàng. Nhưng cũng chính từ đây, bi kịch cuộc đời cô được viết tiếp: sau tất cả những hào nhoáng của cuộc sống xa hoa, của ngôi vị Thiên hậu trong giới ca hát nhờ tài năng thiên bẩm tuyệt vời, của tình như yêu rời non lấp biển với người đàn ông mà cô coi như bố, như anh, như người tình chân quý nhất,… là tấn bi kịch thảm thiết cũng chính từ tình yêu đó sinh ra. Hạ Lăng bị hiểu lầm, bị giam cầm, ngược đãi, bị chính người em gái chửi rủa hành hạ, rồi bị hại chết trong đau đớn. Thiên hậu trở lại chính là cuộc trọng sinh của Hạ Lăng, hồi kiếp trong hình dạng của một người khác, một thân phận khác – Diệp Tinh Lăng, nhưng trí nhớ, tài năng và nỗi đau vẫn hoàn toàn là Hạ Lăng, nó ám ảnh, cắn xé, dằn vặt cô đến mức tưởng như không thể thoát ra được. Cho đến khi cô gặp được Lệ Lôi, người đàn ông khôi ngô, tuấn tú, sinh ra trong dòng dõi gia đình xã hội đen có máu mặt trên thế giới, sau bao năm vào sinh ra tử đã trở về xây dựng Công ty giải trí Thiên Nghệ, thì cô như được hồi sinh bởi mối lương duyên định mệnh, rằng anh chính là cây ngô đồng có thể hóa giải số mệnh Phượng Hoàng khắc nghiệt của cô. Mối tình của Hạ Lăng và Lệ Lôi trải qua muôn ngàn sóng gió, hợp tan ly biệt, bị các thế lực cản trở, hãm hại. Nhưng số mệnh họ vô tình đã được gắn kết với nhau, trải qua bao kiếp nạn cũng chỉ như số phận thử thách, để cuối cùng họ nhận ra chân ái của mình.

Xia Wanying · Urbain
Pas assez d’évaluations
1438 Chs

Chương 1440: Đi tìm Vệ Lăng Nam

Éditeur: Nguyetmai

Cô đi ra ngoài theo anh, dòng người ra về như nước thủy triều.

Bên ngoài rạp chiếu phim là phố xá đông đúc, ồn ã, đèn điện sáng chói và bầu trời sao như hòa vào làm một, đẹp như mộng ảo.

Một trận gió đêm thổi tới, Vệ Lăng Nam hỏi cô: "Lạnh không?"

Cô bất giác lắc đầu, lại nghe anh hỏi: "Sao không ăn bắp rang?"

Lúc này cô mới phát hiện mình vẫn còn cầm bắp rang trên tay, bắp rang đầy ụ như hòn núi nhỏ vậy. Vừa rồi lúc xem phim, cô chỉ chăm chăm nhìn ánh mắt của anh mà lòng xốn xang, đâu có rảnh rỗi để ăn bắp rang?: "Tôi... không thoải mái lắm, không muốn ăn." Cô vội vàng tìm một cái cớ rồi đưa bắp rang về phía anh: "Anh muốn ăn không?"

"Không thoải mái à?"

"Có lẽ vừa rồi trong rạp đông quá nên thiếu oxy." Vậy mới nói, nói dối một lần sẽ phải dùng nhiều lời nói dối khác để lấp liếm, Hạ Anh Lạc không muốn anh hỏi tiếp nữa: "Nếu anh không muốn ăn thì tôi cho vào túi nilon, đừng lãng phí."

Chapitre verrouillé

Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com