Bà cụ pha nước nóng và thử nhiệt độ nước cho cô.
Phòng tắm chật hẹp mà cũ kỹ, ánh đèn lờ mờ nhập nhoạng vài lần rồi mới sáng lên. Hạ Lăng không quen nơi thế này, nhưng đang lúc sa sút tìm được chỗ đặt chân đã là may mắn, không thể bắt bẻ được gì, vì thế cô trút đi quần áo bẩn thỉu, nhăn nhúm, để lộ cơ thể duyên dáng đầy tinh tế.
Dưới ánh đèn tối tối, cô nhìn về mình trong gương.
Da thịt vốn trắng nõn trải đầy vết tích xanh xanh tím tím, có vài nơi là vết thương cho bị đánh, còn cả dấu tích Bùi Tử Hành tàn nhẫn xâm phạm để lại. Khi nhìn chúng, những ký ức khó chịu thấu kia lại ùn ùn kéo đến khiến cô hô hấp khó khăn, gần như không đứng thẳng được.
Vẻ mặt của cô cắt không còn giọt máu, khó lắm cô mới thấp giọng nói với mình: "Hạ Lăng, đã qua cả rồi, mày đã trốn ra ngoài được rồi. Về sau không phải chịu ngược đãi của anh ta nữa." Có điều cô lại không kiềm được mà buồn bực, trong hơn một tháng ngắn ngủi, mọi thứ đều đã thay đổi.
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com