"Muốn sau này không tìm được bạn gái thì cậu cứ đi trêu ghẹo thoải mái."
Sau khi dửng dưng bỏ lại câu nói đó, Hạ Kỳ đút tay vào túi quần rồi rời đi. Câu nói này của Hạ Kỳ có ẩn ý.
Cậu có thể nhìn ra tình cảm của Miêu Kỳ Phong dành cho Tiểu Lâm Lâm không tầm thường, nhưng cậu cũng hiểu rõ tính cách của em gái cậu. Con bé chắc chắn là kiểu người không thể chứa nổi hạt cát trong mắt mình. Nếu Miêu Kỳ Phong thật sự trở thành loại người lăng nhăng, thì giữa cậu ta và Hạ Lâm chắc chắn sẽ không thể có kết quả gì.
Đương nhiên, ý của Hạ Kỳ cũng không phải là Miêu Kỳ Phong và em gái mình chắc chắn sẽ ở bên nhau, mà chỉ là nhắc nhở Miêu Kỳ Phong mà thôi.
Miêu Kỳ Phong là người thông minh. Hạ Kỳ vừa nói, cậu ta đã hiểu ngay là Hạ Kỳ có ý gì.
Cậu ta rùng mình, hơi sợ hãi nói: "Thôi bỏ đi! Tớ cũng không có phúc hưởng."
Nói xong, cậu ta cũng chạy đi, để lại một mình Trì Húc đứng đó chẳng hiểu mô tê gì.
"Hai người đó chơi trò bí hiểm gì vậy nhỉ?"
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com