webnovel

Tharntype the Series

Type "Tao ghét gay" Tôi liên tục nói điều này với mọi người xung quanh, từ lúc tôi chỉ là thằng nhóc học cấp 2 cho đến tận bây giờ - khi tôi đã bước chân vào đại học. Gay là thứ duy nhất tôi ghét. Cực kì ghét!!! Tôi không hiểu nổi tại sao, những "người đó" cứ luôn tới tiếp cận tôi. Kể cả hiện tại, khi tôi đã bước qua nửa cái tuổi 18 rồi, nhưng tôi vẫn không thể tránh xa được bọn họ. Mẹ nó! Thậm chí ngay lúc này, ngay lúc chúng ta đang nói về nó, tôi vẫn bị tụi đó chọc giận đây. Có chuyện quỷ quái gì với đầu óc tụi nó vậy? Mấy người có bị gì không hả? Họ luôn thích sờ mó cánh tay của tôi... Mấy người không thể để cho tay của tôi được yên à? Tôi nên ngừng nói xấu tụi đó nếu không tôi sẽ bị coi là một chàng trai có trái tim hẹp hòi mất. Nhưng má nó! Tôi thật sự ghét bọn gay. Dĩ nhiên, tất cả bạn bè là gay của tôi đều biết rõ về điều này nên họ chẳng bao giờ tới gần tôi cả, hoặc tốt hơn hết là cứ giấu luôn giới tính của họ đi với tôi nếu không muốn bị tôi sút một phát bay xa. Tôi biết làm sao được đây? Chỉ đơn giản là tôi ghét thôi. Bây giờ tôi vào đại học rồi. Tôi đã năn nỉ bố tôi cho tôi tự thuê một căn hộ để tiện cho việc học. Cuộc sống của tôi sẽ tuyệt vời biết bao nếu tôi có thể tự mình chọn bạn cùng phòng. Và tôi còn có thể rủ rê vài cô gái về ngủ lại bất kì lúc nào tôi muốn. Mèng ơi! Đây chính là thiên đường rồi còn gì. Nhưng bố tôi đã nhanh chóng dập tắt mộng đẹp của tôi. Ông nói: "Con đúng là đứa công tử bột! Con nên vào sống trong kí túc xá của trường để học được cách sinh hoạt với mọi người xung quanh và làm quen được nhiều bạn mới đi. Không nên chỉ chơi với bạn bè cùng chuyên ngành. Phải kết giao... con hiểu không? Kết giao đó? Nếu như con có thể vượt qua năm nhất của mình ở kí túc xá, thì chúng ta có thể bàn bạc lại về vấn đề này vào năm sau." Đấy, buồn rầu quá mà. Bố yêu cầu tôi phải dọn vào sống trong kí túc xá ít nhất một năm. Vậy được thôi! Tôi sẽ nghe lời ông, tôi có thể xin ông cho dọn ra ngoài vào năm sau. Thế nhưng... Bạn cùng phòng của tôi sẽ là ai đây? Và hóa ra...

MaRia1001999 · LGBT+
Pas assez d’évaluations
15 Chs

chương 5

Tharn không biết liệu đối phương có thực sự đánh hắn không. Bởi vì hắn cảm thấy cả hai bọn họ muốn ngay bây giờ.

Hôn đôi môi nóng bỏng, vờn lưỡi đang chạy trốn của Type. Cho đến âm thanh hôn môi phá vỡ sự yên tĩnh ban đầu của căn phòng, cậu cảm thấy như mình bị siết cổ vậy.

Type trong nháy mắt dừng vùng vẫy.

Kiểu khích động này làm Type nghẹt thở. Cuối cùng, cậu từ từ bắt đầu đáp lại.

Đó chỉ là vì cậu biết rằng chàng trai người đầy mùi rượu sẽ không dừng lại.

Type từ từ nằm yên đáp lại nụ hôn của Tharn.

Hai tay luồn vào tóc ôm đầu nhau, họ khám phá môi nhau, khuấy đảo đầu lưỡi, trao đổi nước bọt và với sự xúc tác của hơi ấm cơ thể, miệng chứa đầy mùi vị bia đắng khiến nụ hôn trở nên càng thêm nồng cháy.

Vì không bên nào chịu thua bên nào, nụ hôn thứ hai mãnh liệt hơn nhiều so với lúc đầu.

Không cần phải dừng lại để thở.

Không cần phải tách ra khỏi môi của đối phương.

Khi một bên muốn rời môi đi, bên kia lại tấn công. Phía bên kia có muốn buông môi ra thì bên còn lại lại hôn một lần nữa, nên môi họ đầy nước bọt.

Nhưng họ dường như không quan tâm. Họ tách cơ thể ra một chút rồi chậm lại vì hơi tối, tình hình đã hoàn toàn thay đổi.

Họ không biết họ đã hôn nhau như thế này bao lâu, nhưng Type có chút tỉnh táo vì thằng em cậu rục rịch ngóc đầu dậy!!!

"Thằng Tharn, buông tao ra!" Tay Tharn dò dẫm sờ soạng thân thể cậu, cậu đột nhiên như bừng tỉnh và hét lên. Type vẫn còn rất tỉnh táo, nên cậu nhanh chóng tung một cú đấm vào chàng trai phía trên mình. Không may là cậu đấm hụt, nhưng Tharn cũng hơi b�� choáng vì cú đấm sượt qua. Lúc này, hắn ngã xuống vai của Type đang nằm dưới ngăn không cho cậu trốn thoát.

Dữ dội!!!

Type ngay lập gắng gượng ngồi dậy, lau miệng bằng mu bàn tay. Cậu thở hổn hển. Dù thở gấp, cậu vẫn cảm thấy cảm giác ngọt ngào của nụ hôn vừa nãy, nhưng cậu đã thề với lòng mình nên nhất quyết nói: "Tao đã nói với mày! Tao với mày chỉ một lần!"

Type nói rất to. Cậu không biết cậu đang cảnh cáo bản thân hay đang thật sự nói với đối phương! Ai đang nhìn cậu bằng một đôi mắt thù địch thế chứ?

"Cút ra, thằng Tharn." Type muốn rửa mặt để làm dịu xuống ham muốn đang chực chờ trào dâng. Cậu không phủ nhận rằng nụ hôn mà Tharn trao cho cậu đã khơi dậy thành công ham muốn của cậu, nhưng cậu tuyệt đối không thể để cho đối phương biết về nó, vậy nên cậu quyết định tự mình giải quyết ham muốn trong phòng tắm.

Xoạt!!!

"Phắc!" khi Type đang chuẩn bị đẩy Tharn đi, Tharn đưa tay ra cố gắng vòng tay quanh eo cậu. Tuy nhiên, do trọng tâm không ổn định, phần thân trên của Type không nhẹ, cậu ngã ngửa ra và đập vào mép giường, nhưng phần thân dưới của cậu bị đè bởi cánh tay của Tharn.

Type định mở miệng mắng chửi cậu ta, tuy nhiên...

Rẹt!

"Dừng lại!!! Thằng Tharn, tao nói mày dừng lại!!!"

Bộ đồ ngủ nhanh chóng bị cởi ra rồi vứt sang một bên cho đến khi Type không còn gì trên người, cậu chuẩn bị đánh cậu ta khi thấy quần áo ngủ bị bay qua một bên thì nghe thấy những lời nói bên tai: "Chỉ một lần với mày, đối với tao là không đủ, Type!"

Đôi khi, không chỉ Thiwat, người đang kìm nén ham muốn của mình, mà người tạo ra ham muốn của cậu cũng đã nhịn nhục dục vọng đang sắp bùng cháy này.

Dường như người hy vọng có lần thứ hai cũng gồm cái người tự động dâng hiến ở lần đầu tiên.

Tuy nhiên, hai chàng trai khó kiểm soát ham muốn của họ, đã bắt đầu trong vài phút tiếp theo.

Lần thứ hai mà họ không thể nhịn được, bắt đầu từ vài phút trước.

***Xin chào mọi người, là tôi, Mei đây, chiều nay vẫn có chương hôm nay, mọi người hãy đọc đôi dòng xin lỗi vì sự thất hứa của toi để đừng giận trong bình luận nhé.***

"Thằng Tharn! Tao nói mày dừng lại ngay...a!"

"Đánh tao đi. Nếu mày muốn tao dừng lại mày chỉ việc đánh tao thôi mà."

Đêm yên tĩnh, những ngôi sao tỏa sáng trên bầu trời đêm tĩnh mịch, hầu hết mọi người đã chìm sâu vào giấc ngủ, nhưng khung cảnh ở kí túc xá của Tharn và Type khác hoàn toàn, bởi vì lúc này, người đang kêu gào dừng lại như bị rơi vào bẫy, bị giữ chặt không thể động đậy, đôi môi vừa hôn lên từng tấc da trên cơ thể cậu đang không ngừng hôn xuống hai núm đỏ nhô lên trước ngực. Một tay của hắn đang cầm thứ không nên cầm.

"Mày đừng nghĩ tao dám nói không dám làm, dừng lại ngay, thằng Tharn, tao bảo mày dừng lại."

Lời khiển trách không phù hợp với hành động của cơ thể. Bàn tay của Type không giống như tưởng tượng sẽ dùng hết sức để đánh chàng con lai đang giữ chặt cậu cho dù cậu ta say rượu và cậu ta cũng dùng lực rất yếu để khóa hai tay cậu bên hông. Hắn bình tĩnh lại, tỉnh táo trong chưa đầy năm phút. Bên cạnh đó, hắn vẫn sờ soạng cậu, Type không đẩy hắn ra, như vậy hắn càng có hi vọng.

Hắn trả lời: "Tao không thể dừng lại."

Câu trả lời hết sức trơn tru.

Khi đầu lưỡi liếm núm vú tối màu trên làn da chocolate, Type muốn tránh khỏi thứ ẩm ướt đang liếm làm cậu khó chịu kia. Tay cậu không nhịn được nắm lên vai chàng con lai, hơi thở trở nên gấp gáp kèm theo tiếng rên rỉ khàn khàn khó nhọc vì ham muốn, bàn tay của Tharn đang nhịp nhàng vuốt ve ở một nơi nhất định.

"Tao biết bây giờ mày không thể dừng lại."

Giọng nói nhỏ đến mức nghe như Type vừa cắn răng vừa nói, nhưng không thể từ chối sự đòi hỏi này, cơ thể cậu như sắp bốc cháy và sự kiên nhẫn đã đạt đến giới hạn, ở mấy giây cuối, cơ thể cậu sắp nhịn không nổi, nhưng miệng nhỏ giọng nhắc nhở chính bản thân cậu cần phải lí trí, thế nhưng khi Tharn mút núm đỏ trên ngực thêm lần nữa, Type cuối cùng cũng hoàn toàn mất đi lí trí.

Hai tay cậu cởi quần áo của người say, há miệng chấp nhận cái lưỡi nhiệt tình đang làm dịu ham muốn của cậu, Tharn mở khóa kéo quần, rút ​​Tharn nhỏ ra và chà xát với thằng em của cậu.

Tại thời điểm này, miệng chạm miệng, gậy chạm gậy, và bắt đầu "đấu kiếm".

"Ô! Phắc, a!"

"Đúng rồi, a, Type, đúng rồi..." Tiếp tục chà xát hai cự vật cương cứng vào nhau, cảm giác như hút phải cần sa vậy. Thỉnh thoảng, tay hai người run run luồn tay vào tóc nhau, Type sướng đến mức cậu tưởng như mình không còn ở cõi thực nữa, không ai muốn dừng lại. Nếu ai ngăn hai người lại bây giờ, giết cả hai đi còn hơn.

Ừm hưm.

Sau đó, Tharn nhanh chóng đưa lưỡi vào miệng Type, khám phá mọi ngóc ngách, là một nụ hôn sâu, nước miếng theo nụ hôn không kịp nuốt vương ra khóe miệng, trong khi một bên Type dùng tay chống đỡ mình để không trượt xuống khỏi đùi Tharn, một bên cảm nhận nhiệt độ trong miệng. Cậu nghĩ mình đang sắp tới cõi mộng vì sự cọ xát vào nhau của hai cây gậy nóng bỏng khiến cậu phát điên.

A.

"Ôi! Tharn ... đệt!" Type khẽ mắng, vì cậu cảm thấy được nó khi cậu ta hôn cậu. Tay của Tharn chạm vào mông cậu, ngón tay giữa chọc vào rãnh mông. Cậu mất lực ngã xuống vì cậu không chịu nổi khi phía sau bị chạm vào, thằng em của Type cương cứng hơn va chạm vào thằng em của cậu ta, nhưng cậu nghĩ:

Nếu cứ tiếp tục thế này thì cậu ta sẽ tiến vào cậu nữa.

"Tharn, nhích ra đã! Mày!" Nếu cậu ta cứ nhịp nhàng như thế này, cậu sẽ bị đánh úp và bắn mất, tay Type giơ lên giữ chặt vai Tharn. Nhưng các ngón tay của Tharn di chuyển bên trong cậu rồi đột ngột ấn mạnh sâu vào trong Type khiến cho Type không thể tiếp tục nghĩ nữa. Cậu lúc này không còn nhớ những điều ám ảnh cậu lúc nhỏ. Bây giờ cậu chỉ nhớ đến lần kia, khuôn mặt thoải mái và toàn bộ cơ thể sẽ rất sung sướng khi Tharn đẩy cự vật của cậu ta vào trong cậu.

"A..."

Môi cả hai lại chạm vào nhau. Không cần biết cả hai đang ở đâu, không cần biết dù xung quanh quá tối và không thể thấy mặt của đối phương, cả hai đều rất phấn khích, môi hai người quấn quýt không tách rời, những ngón tay của Tharn càng lúc càng đi sâu vào bên trong Type khiến hắn không còn để tâm tới thứ gì, tay còn lại nắm cự vật và cọ xát chúng với nhau.

"Cho tao vào, tao không nhịn nỗi...." Tharn thì thầm với cậu, nhưng không đợi Type trả lời, ngón tay của Tharn rời khỏi lối nhỏ phía sau và đỡ cậu nằm xuống, cả hai đều còn quần áo lót trên người, quần áo còn sót lại của chàng trai phương Nam bị kéo xuống. Khi chàng trai con lai ngứa miệng ngậm lấy đầu vú của cậu, cơ thể và tâm trí Type dường như đã sẵn sàng.

Đó là nhu cầu thuần túy nhất của con người thôi!

"Nó chỉ là tình dục thôi mà!" Type thốt lên, lẩm bẩm với chính mình, đối phương nỗ lực ôm mông cậu nhấc lên, cố gắng đưa cự vật nóng hổi vào lỗ nhỏ phía sau, giác quan cậu nói với cậu chắc chắn cậu ta sẽ ấn cậu xuống.

"Ô! A... Tharn, thằng khốn!" Type hét lên chửi thề, cậu thở hồng hộc và nhắm mắt lại, cảm thấy thứ nóng cứng ngắc đó như đang khoan sâu, Type không biết nó tiến vào sâu đ���n đâu nhưng ma sát mà nó tạo ra gây ra cảm giác chướng trong cột sống Type.

"Đau quá nhưng mà sao lại hồi hộp." Type thở hổn hển, chỉ cảm thấy nó đâm quá sâu vào trong cậu nhưng để dừng lại bây giờ thì tốt hơn là lấy dao đâm nhau còn hơn là ngăn cậu ta lại bây giờ.

"Ah...Mày... Mày đang ngậm chặt lấy tao...Er... Con mẹ nó sướng!" Lí trí của một người dù mạnh mẽ đến cỡ nào thì đến lúc say cứ như không cánh mà bay đi mất. Nhiệt độ nóng bỏng trong cơ thể Type gần như làm hắn tan chảy. Đồng thời hắn liên tục rên rỉ:

"Phắc nó đang mút chặt..."

"Cái....a...gì?" Type kêu lên nhưng vẫn không ngừng siết chặt cơ mông. Cậu cảm thấy sức nóng dữ dội muốn làm cậu bỏng rát. Type run lên khi cậu lại sắp bước vào thế giới mà cậu nói cậu vĩnh viễn không b��ớc vào nữa:

Cậu không quan tâm cái thế giới chó má mà cậu thề thốt nữa. Cậu chỉ quan tâm đến việc cậu đang bị tình dục kích thích thế nào.

Ừm...ừm...ừm

Type nâng mông lên và ngồi xuống, tay cậu giữ chặt vai chàng con lai, cố gắng ấn bản thân mình xuống với tiếng kêu trầm thấp kẹt trong cổ họng. Cậu không biết mình có bị đốt cháy không nữa. Có vấn đề gì? Cuối cùng, cậu không ngừng rên la vì lỗ nhõ phía sau bị chọc liên tục. Vì vậy, đối phương nói:

"Để tao làm cho ..." Tharn cũng không thể bị cậu vờn tới vờn lui như vậy, hắn không đợi phía bên kia trả lời, hai tay nắm lấy eo người kia xoay lại, hắn đứng dậy nói:

"Nắm chặt thành giường." Nếu trước đây cậu ta dám mở miệng ra lệnh cho cậu, Thiwat sẽ chửi lại, nhưng giờ ai là người đang làm cậu? Cậu ta không thể kiểm soát bản thân, vì vậy cậu chỉ biết nghe theo. Sau đó, cậu nắm lấy mép giường và mở rộng thắt lưng cho chàng trai phía sau.

Đau đớn và hạnh phúc, đây chính là hai từ miêu tả rõ nhất tâm trạng hiện tại của Type vào lúc này. Không sai chút nào.

"A!" Chàng trai phương Nam bị đẩy đến trước rên lên và hít sâu một ngụm không khí. Cậu cảm thấy cây gậy lớn nóng bỏng ra vào không ngừng, hai tay nắm chặt chiếc chăn lên giường, trong khi người kia đang tích cực hợp tác với nhịp đập của cây gậy, hắn cũng cố an ủi chàng trai cứng đầu trước mặt.

Nhịp điệu nặng nề mà hắn đang nhấp tới khiến cả hai cơ thể đồng bộ cùng chuyển động...

"A!" Type chống hai đầu gối lên giường, tư thế này làm cho cây gậy lớn đẩy vào sâu hơn, Type quay đầu lại để ti���p nhận những nụ hôn ấm áp từ người phía sau, tiếng thở nặng nhọc cùng tiếng rên rỉ có thể đánh thức những phòng khác.

Nhưng hai người đang giao hợp thì rất hạnh phúc. Họ nào còn tâm trí quan tâm tới người khác, tiếng lách nhách còn vang to hơn và sức nóng dữ dội muốn rung động thế giới chỉ có hai người trong phòng.

Bạch bạch.

Người đang kìm nén tiếng khóc rùng mình rồi hơi khụy xuống với tiếng thở nặng nhọc, dục vọng tích lũy mấy ngày nay cuối cùng cũng được trút ra, nhưng chàng trai say rượu phía sau vẫn chưa bắn. Type thực sự muốn nhấc chân và đá cậu ta, tuy vậy vẫn nhẫn nại chờ đợi cậu ta chậm lại, và...

"A ... Hừm ... Hừm ...Er..." Tharn rút khỏi cơ thể cậu, cuối cùng, toàn bộ chất lỏng đặc sệt nóng ấm được giải phóng trên eo, mông và lưng của Type. Điều này làm chàng trai phương Nam ngứa miệng muốn mắng.

Sau khi bài tập vận động nhiệt độ cao kết thúc, Type nằm trên giường của chính mình và thở hổn hển, cậu không còn sức để mắng chửi nữa, ngoại trừ cảnh tượng vừa nãy ...

"Hừ... Hừ...Mày phải dọn sạch ga giường cho tao, thằng chó khốn kiếp!"

Tharn trả lời:

"Khoan à ... Tao sẽ mua ga mới cho mày..."

Sau đó, trong màn đêm tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở hổn hển vì lần thứ hai dữ dội hơn lần đầu rất nhiều.

Nếu ai nghĩ sau màn vận động thứ hai này kết thúc, hai người sẽ không đợi được sẽ lao vào cắn xé nhau hoặc hai chàng trai sẽ quay lại tỏ thái độ khó chịu với nhau, hay túm cổ nhau rồi lớn tiếng mắng chửi.

Thực tế rất sốc! Bởi vì ai nghĩ vậy thì sai rồi, sau khi giải tỏa ham muốn, Type đã đi đến giường c��a tay trống để ngủ, còn tay trống say bí tỉ vẫn nằm trên sàn nhà với lời hứa sẽ mua ga trải giường mới.

Vì vậy, đêm qua, cậu ngủ với hắn, hắn ngủ với cậu, và hai người ngủ với nhau.

Tiếng la hét chỉ xuất hiện khi bình minh hôm sau ló dạng.

"Mẹ nó!"

"Thằng khốn mày chịu dậy chưa?"

Sáng nay, Type chuẩn bị dậy khỏi giường, nhưng đồng hồ hiển thị 12 giờ trưa. Nhưng đối phương vẫn ngủ say như một con lợn chết. Điều đầu tiên mà Type làm là chửi, cậu cảm thấy cơ thể mình như vẫn bị chèn vào bởi thứ đó, lỗ nhỏ phía sau cậu đau như chó vậy.

Tiếng la hét và tiếng gối đập làm chàng trai say rượu tỉnh dậy và trông có vẻ ngượng ngùng với Type, khuôn mặt hắn hơi lo lắng, hắn cảm thấy rằng những gì hắn làm đêm qua thực sự sai lầm.

Điều đó là không đủ bởi vì hắn đã làm điều đó rất kịch liệt với tất cả sự nhiệt tình. Dù sao, cậu bị đâm, vì vậy cũng không ngạc nhiên khi Type không thể đứng dậy sáng nay.

"Mày thử cảm giác đó cho tao, thằng khốn! Thằng quần! Thằng chó! Đồ khốn! Đừng làm cho khuôn mặt hối lỗi đó! Đừng có cho tao khuôn mặt đó, tao cần khuôn mặt chó chết như thế làm gì? Ý của mày là gì đây. A..? Mông của tao muốn nở rộ rồi." Bây giờ trong vấn đề này não của Type chỉ xử lí được nỗi đau âm ỉ ở mông, mặc dù lần trước làm xong cậu không hề kêu ca. Điều cuối cùng phải nói, người đứng lên chuẩn bị tiến đến cuối cùng bất lực đã nằm trở ngược lại như thế này.

Tay trống cảm thấy mình đã sai quá sai.

"Xin lỗi, tao không nhận ra nó tối qua."

"Mày không phải xin lỗi tao. Mày rất mong muốn nó mà, đúng không?" những lời lẽ khó nghe mà cậu phun ra với sự tức giận khiến người nghe sững sờ, cậu ta nhìn người nói với sự thương xót. Tharn nghiêm túc nói, "Ừm, tao đã rất muốn... Nhưng tao không nghĩ mày muốn tao nhiều đến thế."

Muốn cái gì?!

Cậu không biết sao cậu lại muốn cắn cậu ta, Type tức giận, nên cậu nghiến chặt răng, cảm giác kỳ lạ mà cậu cảm thấy trong lòng là gì? Phải, chỉ vì đối phương nói rằng cậu muốn cậu ta, bởi vì ngay cả cậu cũng không thể tự lừa dối bản thân, có một cuộc đọ sức khốc liệt đêm qua, vấn đề quá tải với cậu vì bản thân cậu muốn cậu ta.

Không sai!

Là lỗi của ham muốn chết tiệt kia, ai bảo thằng em chính giữa lại ngóc đầu dậy.

Ok.

"Đừng chạm vào tao!" Type la lên khi bàn tay to của cậu ta đặt lên trán cậu, Type cau mày 'Cậu ta lại muốn làm gì với cậu?' Cậu lắc đầu bất đắc dĩ, cậu cảm thấy bản thân quá dễ nổi cáu rồi. Nhưng Tharn không nao núng, bởi vì chàng trai con lai vẫn quỳ bên cạnh giường dù cậu ta bị cậu đẩy tay ra.

Động thái này nhắc nhở cả hai về những gì đã xảy ra đêm qua.

"Mừng vì mày không bị sốt." Giọng điệu của Tharn thoải mái, nhưng nó khiến chàng trai mạnh mẽ từ chối sự lo lắng kia bình tĩnh lại, nhưng sau một lúc, Type trở lại như ban đầu.

"Tao đã nói, mày đếch cần lo cho tao. Tao là con trai. Tao không có chết vì mấy chuyện như vậy đâu!"

Người nghe nhếch miệng.

"Vợ tao tao không lo thì tao lo cho ai?"

Gì? Vợ!!!

Đôi mắt của người chàng trai đang nghe mở to. Type mở to mắt nhìn chằm chằm người trước mặt. Rồi giọng nói của chàng trai vừa bị hỏi có sốt không gào lên một cách nghiêm trọng: "Tao không phải vợ mày!"

Tharn biết rằng đối phương sẽ không chấp nhận, nhưng lòng tự trọng của một người nằm trên không thể bỏ xuống được , hắn bị mê hoặc bởi cơ thể Type, và cơ thể họ phù hợp với nhau một cách hoàn hảo nên hắn điềm nhiên nói "Nhưng mày vẫn rên rỉ dưới thân tao."

Type nghe xong, cậu lại nghiến răng. Cậu giận dữ lườm muốn cháy mẹ mặt cậu ta và giọng cậu cứng rắn: "Giữa tao với mày chỉ có làm tình thôi... không hơn được mối quan hệ này đâu thằng Tharn, không hơn được chứ đừng kể đến vợ chồng gì ở đây, không đề cập đến yêu đương hay bạn trai con mẹ gì hết. Tao với mày chỉ là hai thằng con trai thỏa mãn nhau thôi... Không hơn không kém." Người nghe nhìn đối phương nói chuyện hết sức nghiêm túc, Type còn không chớp mắt, đã có lần thứ hai rồi, thì sẽ có lần thứ ba, lần thứ tư, mặc dù nó giống như một cái tát tỉnh ngộ, nhưng trong chuyện này vấn đề là hai người chỉ có thể là bạn chứ không thể hơn được.

Chỉ một điều cần nhớ, cậu chỉ quan hệ với một thằng con trai trong suốt cuộc đời mình... Chỉ vậy thôi.

Type từ chối nhượng bộ khiến Tharn thở dài, hắn không đáp lại. Hắn quay trở lại cái bàn kiểu Nhật và im lặng bắt đầu lấy bữa trưa của chàng trai lên giường xem như bữa sáng.

Ừ, giờ là lúc ăn trưa nhưng lại là bữa ăn đầu tiên trong ngày. Cứ gọi là bữa sáng đi.

"Nói sau đi. Tao có mua cháo cho mày. Mày đói không?"

Mặc dù Type muốn từ chối, bởi vì cậu đang nói chuyện nghiêm túc, nhưng cái bụng thì ọt ọt kháng nghị. Tối qua cậu không ăn gì. Cậu đói, vì vậy cậu ngồi xuống ăn, mặc dù cậu vẫn chống tay tức giận.

"Ăn đi, mày còn phải uống thuốc." Trên phương diện nào đó, chàng trai phương Nam không muốn trả lời lại, nhưng vì cậu ta vẫn muốn chăm sóc cậu, vì vậy cậu nên chấp nhật lòng tốt của người khác

Nếu thuốc có tác dụng, cậu sẽ không bị bệnh.

Đợi tí? Thuốc!

Chàng trai múc muỗng cháo tính bỏ vào miệng thì khựng lại, nhìn lại người đang lấy thuốc, chàng trai con lai đang nhăn mặt uống thuốc.

"Gì?"

"Mày có bị bệnh gì không vậy, Tharn?"

Người bị bệnh thì mới uống thuốc. Khi cậu nghĩ về điều đó, cậu vô thức đột nhiên nghĩ về những gì đã xảy ra? Lòng cậu ngập tràn sự lo lắng.

Cậu đã không nhận ra đêm qua. Bây giờ cậu tỉnh táo rồi. Cậu nhớ lại hình như Tharn không mang bao.

Đệt.

Cậu ta trông như không biết cậu đang làm gì khi cậu hỏi cậu ta, nhưng cậu thấy mặt cậu ta cũng đang hoang mang lắm.

Cậu ta lắc đầu.

"Không có."

"Tao không tin!" Cậu giật giật khóe miệng, cậu vẫy chiếc thìa trong tay.

"Mày làm qua bao người rồi? Nếu mày bị bệnh, tao cũng sẽ bị bệnh theo đó!" Nếu Type có sức bây giờ, cậu nhất định sẽ đập cậu ta.

Năm ngoái, Tharn bị tổn thương bởi vấn đề này, nhưng hắn tiếp tục:

"Tao không lừa dối ai cả... Nghe tao, Type, khi tao hẹn hò với ai, tao rất nghiêm túc, người nào ra người đó, và tao cũng chắc chắn trong khoảng thời gian bên tao họ cũng không lăng nhăng..."

Vớ vẩn, ai nói hắn không thích những gì cậu nói như xem thường người yêu cũ của hắn chứ.

"Mày có thể yên tâm vì hầu hết mọi người đều đi kiểm tra sức khỏe định kì để kiểm tra bản thân có mắc bệnh gì nghiêm trọng không mà? Từ lúc cấp 3 đến đại học. Không khác gì mày và... Không, kể từ khi tao trở thành sinh viên năm nhất, tao chỉ làm với mày."

Câu trả lời rất rõ ràng và hoàn hảo, nhưng Type lắc đầu.

"Tao đếch tin. Tao phải kiểm chứng bằng mắt tao." Type, buông thìa đứng dậy, chuẩn bị đi tắm.

"Mày muốn đi đâu?" Tharn hỏi, nhìn Type lấy quần áo.

"Bệnh viện... Mày phải đến và kiểm tra." Type kiên quyết nói, Tharn cau mày, không hài lòng khi cậu nghĩ rằng hắn là người mang mầm bệnh gì đó kinh khủng lắm, hắn không thể tin nhưng sau khi bình tĩnh lại, hắn nói.

"Vậy mày phải kiểm tra với tao."

"Tại sao tao phải kiểm tra?"

Tharn ngay lập tức trả lời: "Mày không chắc chắn về tao mà, dù sao... Mày là người duy nhất muốn kiểm tra. Nếu không phải do tao bị bệnh thì lỡ đâu mày mới là người có bệnh thì sao?" Lần này là một câu trả lời không thể nào phù hợp hơn. Người nghe dừng lại, quay lại và nhìn chằm chằm hắn.

Hắn nói tiếp:

"Mày kiểm rồi tao kiểm... Ok không?" Tharn mỉm cười tự mãn, lắc đầu và nhìn vào bóng lưng của người đang rời khỏi kí túc.

Khóe miệng hắn nhếch lên một chút.

Tại sao hắn cảm thấy như mình sẽ đi kiểm tra sức khỏe trước khi kết hôn?

Ý nghĩ này khiến hắn cảm thấy là hắn càng cần phải không được mắc bất cứ bệnh gì miễn là hắn có thể để Type yên tâm, chuyện nhỏ này chẳng là gì cả, vì hắn rất chắc chắn rằng Type có thể tin rằng Tharn đây không có ai ngoài cậu.

Mặc dù cậu nói hắn chỉ là bạn tình... Nhưng thực tế, Tharn không muốn bọn họ kết thúc với mối quan hệ bạn bè.

Sau khi quyết định xong xuôi, bây giờ, hai chàng trai không dám mặc đồng phục có chứa logo trường đang ngồi đợi kết quả kiểm tra, Tharn nghĩ về mấy căn bệnh nhỏ như cảm lạnh không đáng lo ngại, nhưng chàng trai bên cạnh hắn, người khó khăn bước đi và mặt hơi nhợt nhạt, dường như rất thiếu kiên nhẫn, điều này làm cậu thật trẻ con.

"Aizzz!" Tharn thở dài, mặc dù hắn biết điều đó thật trẻ con, nhưng ít nhất hắn biết cậu đang chịu đau, nhưng chàng trai kia thì không thừa nhận, vì vậy hắn tự nhắc nhở mình rằng hắn nên chuẩn bị trước vào lần tới, nhưng tối qua là do hắn say quá.

"Mày thở dài cái quái gì vậy? Mẹ ơi, đừng nói với tao mày nhớ ra mày có bệnh rồi." Vấn đề này khiến Tharn lại thở dài. Type luôn chọc giận hắn. Lúc này hắn tự hỏi liệu đây có phải là chàng trai tối qua hắn ôm dưới thân, Tharn chỉ có thể nói:

"Mày bắt buộc cứ phải nghĩ về điều đó hả? Không phải mọi gay đều giống như mày nghĩ."

"Ồ, mày đã ngủ với tao." Type nhỏ giọng nói, sợ bị nghe thấy, Tharn lắc đầu.

"Tao chắc chắn tao không phải là một thằng gay chuyên chơi dạo. Tao ngủ với mày vì..." Tay trống quay lại nhìn cậu, cậu ta nghiêm túc nói "Tao chắc chắn tao thích mày, đó là lý do tại sao tao ngủ với mày và không phải như mày nghĩ đó chỉ làm một ham muốn nhu cầu nhất thời."

Giọng cậu ta rất nghiêm túc. Không giống như cậu ta đang đùa giỡn, người đang nghe im lặng một lát rồi nhìn vào mắt cậu ta để hiểu suy nghĩ của cậu ta, nhưng trong nháy mắt, Type quay đi và nhìn vào chỗ khác. Cậu không nói. Ngay sau đó y tá gọi tên cậu, cậu đứng dậy đi vào lấy kết quả.

Tharn cũng được gọi và bước vào một căn phòng khác.

"Đừng lo lắng, bạn không có bệnh gì nghiêm trọng... Tôi rất vui khi mấy cậu thanh niên trẻ như bạn coi trọng vấn đề này và không xấu hổ không dám đi khám. Nên đi khám định kì nhé." Tharn, người mong đợi rằng đây sẽ là câu trả lời mỉm cười, nói cảm ơn, sau đó đi ra khỏi phòng khám để tìm kiếm chàng trai căng thẳng có khuôn mặt hơi tái.

Hắn nhướn mày.

"Mày ổn chớ?" Tharn hỏi cậu với khuôn mặt lo lắng.

"Ông bác sĩ chết tiệt hỏi tao là tao đã từng làm với thằng con trai nào chưa. Ha, can thi���p vào cuộc sống riêng của tao, việc của ổng chỉ là đưa kết quả cho tao!" Xem ra vết thương đằng sau của cậu không nhỏ. Type bước sang một bên, đi về một phía, Tharn thở dài.

"Lý do tại sao bác sĩ hỏi là vì người ta muốn hiểu tình trạng để chuẩn đoán chính xác. Mày phải trả lời."

"Hiểu tình trạng cục phân, nhìn tao như vậy làm tao muốn điên lên lao đến tay đôi với ổng." Trên thực tế, Tharn không muốn nói cho cậu biết chân của cậu trông như thế nào khi cậu bước đi, đôi chân kéo đi rề rề và khuôn mặt thì tái nhợt, đôi chân run rẩy, bất cứ ai để ý đều đưa ra những phỏng đoán nhất định khi nhìn thấy dáng đi của cậu. Bác sĩ sẽ hỏi khi bác sĩ nhìn thấy điều đó, nhưng vì hắn không muốn nói với cậu, vì vậy hắn đã thay đổi chủ đề: "Còn kết quả thì sao?"

"Mày nghĩ tao bệnh chắc? Tao hoàn toàn khỏe mạnh." Giọng Type có chút khiêu khích.

Tharn mỉm cười "Tao cũng hoàn toàn khỏe mạnh. Mày có thể yên tâm."

Câu trả lời khiến Thiwat dễ thở "OK, tao có thể yên tâm rằng mình đã lãng phí quá nhiều thời gian chỉ vì nghi ngờ mắc bệnh..."

"Haha..."

"Mày đang cười cái gì?!" Khi cơn giận nguôi ngoai, chàng trai chỉ có hai thìa cháo trong dạ dày càu nhàu cho đến khi Tharn nhìn lại, rồi mỉm cười nói rằng phải giải quyết cơn đói trước cái đã, cả hai nhìn nhau, Tharn cảm thấy chàng trai da ngăm này đỏ mặt rất dễ thương.

Mặc dù hắn nghĩ vậy rồi mỉm cười. Tharn phải hắng giọng ngay lập tức. Hắn ho lên để nuốt lại tiếng cười.

"Mày sẽ thoải mái hơn khi ăn vào đó. Tao đói. Đi ăn thôi." Tay trống nói, hai tay nắm vai chàng trai da ngăm, nhưng người

bị nắm vai né tránh không muốn bị chạm vào.

"Đừng đỡ tao!" người không muốn nói về cái bụng cằn nhằn của mình muốn tự đi ăn. Cậu tiếp tục đi tới trước và Tharn đi theo sau như một cái đuôi. Sau đó hắn như đang nói mấy vấn đề vô cùng bình thường lên tiếng thăm dò.

"Vậy tao với mày là..." Type trợn mắt nhìn cậu ta, cậu ta dường như muốn suy nghĩ kỹ nhưng ít nhất cậu ta không phủ nhận vì cậu ta nói.

"Chỉ là bạn tình." Người nghe mỉm cười.

Type không nói rằng họ sẽ không tiếp tục với nó. Điều đó có nghĩa là hắn sẽ có nhiều cơ hội hơn, Tharn muốn chàng trai ghét gay này một lúc nào đó yêu hắn điên cuồng.

Bây giờ chuyện của họ chỉ mới bắt đầu.

Hắn không biết vì sao các nữ y tá lại nhìn họ. Có thể là do vẻ ngoài nổi bật của họ, hai chàng trai 18-19 tuổi đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe cùng nhau. Một trong số cả hai còn khá nhợt nhạt, người ta sẽ nghĩ gì khác ngoài...

"Thật đáng tiếc khi cả hai đều đẹp trai."

"Nhưng họ cũng là một cặp đôi yêu nhau nghiêm túc. Họ thậm chí đã đến bệnh viện cùng nhau để kiểm tra sức khỏe."

Các nữ y tá thì thầm bà tám điều này rồi điều kia... ngay cả khi mặc dù các cô đã hiểu lầm, có lẽ cô y tá sẽ thật sự đúng trong tương lại... Ai biết được?

"Không phải chuyện của mày."

"Shit, mày đang nói chuyện với chân tao à. Chân tao không thơm tho gì đâu."

Hôm nay, hai chàng trai có tiết học bơi lội, bình thường thì Techno sẽ đi tìm cậu, bởi vì hôm qua cậu ta muốn buôn chuyện, nhưng cậu ta tìm muốn lòi con mắt ở khắp nơi vẫn không biết cậu đang ở đâu, nên ngay khi giáo viên nói xong và để họ luyện tập trong bể bơi, cậu ta ào ào đi qua thế nhưng ai đó như dội gáo nước lạnh vào cậu ta vậy.

"Miệng tao đang nói và nói với mày đấy."

"Thấy chưa, vì mày không nhìn tao nên tao mới nói mày nói chuyện với chân tao đấy." Người nói có vẻ bất mãn, Techno tò mò hỏi:

"Không thoải mái hay chán nản gì hả, tao nghe Champ nói mày chuyên gia cúp tiết trong học kì này luôn, mày khiến mọi người lo lắng đó." Ở học kì đầu, chuyện học hành của Techno không suôn sẻ lắm, và hiện tại cũng không tốt hơn là bao.

Còn Type lại là người cứ gây hết rắc rối này đến rắc rối khác, nhưng cậu muốn nhắc thằng bạn tốt của mình thôi lo cho cậu đi.

Kể từ mấy tuần đầu của học kỳ này, Thiwat đã c��i nhau một trận máu lửa với đàn chị khóa trên, cũng ít đến lớp hơn, thậm chí sau một tuần cúp tiết, Type đến lớp trở lại và trông cậu còn u ám hơn cả lúc trước

"Ờ, đúng là tao hơi khó chịu thật. Mày khỏi lo cho tao, lo cho cái thân mày trước đi. Hết một học kì rồi mà mày vẫn chưa biết bơi." Chàng trai phương Nam đang lơ lửng trong bể bơi cười với thằng bạn, tiếng cười lớn như biến thằng bạn đang giữ chặt mép hồ bơi thành một người kém cỏi, cậu ta không cãi lại được:

"Mày nhớ đó cho tao. Tới kì thi thì tao sẽ bơi thật tốt cho mày trầm trồ. Mày biết gì không? Tất cả những thứ đỉnh cao chỉ được thưởng thức một lần mà thôi. Mày bơi ở chỗ đó đi tao đi ra chỗ khác." Techno không muốn rời khỏi bể bơi, nhưng cậu ta v���n luôn miệng làm phiền thằng bạn kình ngư của mình, Type chuẩn bị bơi theo cậu ta.

"Đừng di chuyển. Đừng đến đây. Mày đến đây tao đá chết mày đó. Đừng đến đây rồi kéo tao coi." Chàng trai kém cỏi đá vào Type, kết quả là, đôi mắt của người nghe đã chuyển từ vui vẻ sang ảm đạm, Techno thấy thấy vậy lập tức quay mặt về phía trước:

"Mày cảm ơn thằng Tharn chưa?"

"Cảm ơn cậu ta? Cảm ơn vì cái gì?" Cậu khó hiểu hỏi lại "Tại sao tao phải cảm ơn cậu ta?" Cậu cúp tiết chẳng phải vì thằng Tharn sao. Tại sao cậu phải cảm ơn cậu ta?

Chắc chắn rằng Type sẽ không nói những điều như vậy với thằng bạn của cậu, người đã nói cho cậu biết quá nhiều điều về Tharn.

"Hừm mày chưa cảm ơn cậu ta à. Mày dù sao cũng phải nên cảm ơn người đã chăm sóc mày, còn giúp mày giải quyết chuyện với đàn chị nữa chứ. Mày nên kiểm điểm lại bản thân, phải nói cảm ơn với cậu ta nhiều đấy!" Khi nghe thằng bạn nói thế lúc trước, Type đã nhắm mắt làm ngơ và mọi chuyện trở nên như thế nào thì ai cũng biết. Đã đến lúc biết lỗi rồi, nhưng Type biết rõ một sự thật là cậu không biết làm thế nào. Vì vậy, Type, chàng trai phương Nam chậm rãi hỏi :

"Vậy tao cảm ơn bằng cách nào? Đi tới và trực tiếp nói với cậu ta là tao chân thành cảm ơn, hay viết vô tờ ghi chú rồi dán nó trên chăn của cậu ta?"

"Lựa chọn thứ hai ok đấy. Với thằng khô khan cứng miệng như mày chắc chắn không mở miệng nói được!"

"Mày đang nhạo báng tao à?" Trước khi thằng bạn nói xong, Type ngắt lời, No làm động tác như kéo khóa miệng.

"Mày như thế nào thì tự biết chứ. Nếu tao không là bạn mày và tao không hiểu rõ mười mươi mày thì tao cũng không rảnh rỗi đi giúp mày như thằng Tharn đâu. Vì vậy, tốt nhất là mày nên đi cảm ơn một tiếng." Khi thằng bạn bắt đầu lải nhải nói về bạn bè khùng điên gì gì đó, Type thở dài:

"Vậy mày nghĩ tao nên làm gì thì tốt."

"Mời nó ăn tối để cảm ơn đi. Nhân tiện, nhớ mời tao nữa vì tao cũng có công giúp mày đó."

Thằng cơ hội, muốn ăn chực thì nói đại đi.

Khi nghĩ về điều thằng bạn nói, khuôn mặt của Type nặng nề, đôi mắt cậu có chút hung dữ. Nhưng khi cậu thực sự nghiêm túc nghĩ, Techno thực sự chỉ nói điều này vì muốn khuyên cậu, làm gì có ai chịu được một người bạn cùng phòng cứ tìm cách đuổi người ta ra khỏi phòng mỗi ngày. Thật ra, cũng không sai khi phải cảm ơn Tharn, Type thở dài.

"Ờ, sao cũng được, nhưng tao sẽ không gọi thằng Tharn đâu."

Chỉ mời một bữa tối thôi mà.

"OK! Tao cũng không nghĩ mày sẽ mở miệng mời thằng Tharn đâu. Không sao. Tao sẽ mời thằng Tharn giùm cho. Tao vừa nói chuyện với nó về việc chơi guitar, nó nói nó sẽ tìm một vài bản nhạc đơn giản cho tao. "

Sau khi nghe Techno nói, Type cẩn thận nhìn thằng bạn, không thể tin thằng bạn mình lại có thể nói chuyện thân thiết với Tharn trong khi cậu dốc hết sức đối phó cậu ta. Techno, làm thế nào thằng điên cơ hội này có thể kết bạn với Tharn? No thậm chí còn rất thân thiết với cậu ta, họ thậm chí còn nói về guitar trong khi Type đang than thở.

"Mày và thằng Tharn tới mức độ nào rồi? Tao nói, mày mềm lòng với cậu ta rồi phải không? Buồn cười thật khi tao còn nói là mày sẽ không mềm lòng với cậu ta đâu, tao còn tự cá là mày sẽ không mềm lòng đâu." Và sau đó chàng trai đang nhiệt tình buôn dưa lê bán dưa chuột chán nghe cậu mắng, tiếp tục lái qua chuyện khác. Type cắn răng.

Cậu ta đã làm tất cả điều đó với cậu, cậu lại còn mặt dày mày dạn hỏi mấy cái này! Nghĩ về nó thôi đã bực mình. Type ùa xuống làn nước xanh, nước bắn tung tóe khắp nơi.

Ào!

Tiếng nước ào ào vang lên!

Chàng trai cao lớn nhô ra khỏi mặt nước rồi đi ra khỏi hồ bơi. Mấy đứa con gái sinh viên năm nhất trong lớp quay lại nhìn chằm chằm vào cậu, nhưng chàng trai khuôn mặt sáng sủa quay đầu lại nhếch khóe miệng nói với thằng bạn:

"Mày có thể nói với đàn chị giùm tao..." Techno ngẩng đầu lên lắng nghe chăm chú, Type nói với một nụ cười xấu xa:

"Đừng xen vào và đi nói lung tung chuyện cậu ta thích tao!" chàng trai phương miền Nam đi thẳng vào phòng tắm để tắm rồi thay quần áo: Vấn đề ở đây là gì? Hừm!

"Tao thích mày. Đối với tao, mày không phải là một ngọn núi mà tao nghĩ là khó chinh phục."

Cậu thật sự không hiểu cậu ta nghĩ gì mà ��i thích cậu.

Càng nghĩ về nó, Type càng cảm thấy kì quặc.

Cậu còn mời cậu ta ăn tối.

Bây giờ Type đang mỉa mai trong lòng, ngồi khoanh tay, quay đầu nhìn về hướng cửa, và rồi nhìn thấy chàng trai cao lớn và khuôn mặt đầy mồ hôi, bên ngoài rất nóng. Type không cần nhìn lại nữa vì hai cô gái bàn bên bị cậu ta thu hút nhìn chằm chằm từng bước đi cậu ta.

"Xin lỗi, tao đến trễ. Tao tưởng giáo viên không có mọi người ra khỏi lớp, vừa nãy thì mới đi được."

Tharn mỉm cười và nói với Techno, người đang cầm ly nước. Cậu ta nhìn Type một lúc cho đến khi chàng trai phương Nam nhún vai rồi quay mặt đi.

Cậu không muốn nhìn thấy mặt cậu ta tí nào vì cậu sẽ nghĩ tới mấy chuyện xảy ra vài ngày trước.

"Không sao. Ngồi đi. Tụi tao cũng vừa mới đến. Mày cứ tự nhiên. Hai đứa bây muốn ăn gì?"

Bây giờ là 4 giờ 30 phút, gần tới bữa ăn chiều, một xíu nữa thì mọi quán ăn sẽ chật kín. Quán ăn được lựa chọn là một cửa hàng bánh pizza nổi tiếng, vì vậy đối với những chàng trai cao lớn này, thật khó để quyết định nên ăn món nào trong ma trận thực đơn, nhưng với Type thì cậu mới đau đầu, ví dụ người vừa vào sẽ ngồi bên nào?

Cậu sẽ phải nhìn khuôn mặt của cậu ta khi cậu ta ngồi đối diện.

Nếu cậu ngồi cùng dãy ghế với cậu, thì không gian khá nhỏ và họ sẽ không tránh được chạm vào nhau.

Trời mẹ, nếu không thể quyết định, chỉ cần nhìn người có vẻ khó khăn trong việc quyết định ngồi bên nào và xem cậu ta muốn ngồi bên nào.

Cậu ta tính ngồi xuống thì nhớ ra gì.

"Tụi bây ăn gì thì đặt đi, tao ăn gì cũng được, tao đi vệ sinh trước đã." Nói xong, cậu ta thốt lên như âm thanh mấy hành động trong phim hoạt hình.

Tay trống cầm lấy ba lô bên cạnh Techno, đi đến phía sau cửa hàng, vẫy vẫy tay với Type, nhưng người đang gọi món không nhận ra bầu không khí kỳ lạ, chỉ tiếp tục gọi món.

"Đặt món này đi, sau đó thêm một ít phô mai, đủ không ta? Ba thằng mình ăn mạnh như trâu á."

"Mày muốn hai cái thì đặt đi. Cậu ta nói cậu ta sẽ ăn mà." Nhìn vào đôi mắt thống thiết của Techno. Giống như hỏi có đủ hay không vậy thôi, chứ No đã bắt đầu chọn món rồi, vì vậy Type chỉ nói "Thằng No, nghe mày nói xong tao cười muốn chết luôn á, mày ăn gì thì tự đặt đi tao không quan tâm đâu, khỏi hỏi."

"Chị ơi, cho em gọi món..." Techno vẫy gọi nhân viên rồi cậu ta chỉ vào thực đơn bắt đầu gọi món. Type nhăn mày: Không biết cậu ta giúp cậu cảm ơn hay nhân cơ hội này thỏa thích đi ăn đồ ăn miễn phí.

"Uống gì không ạ?"

"Nước lọc, nước lọc luôn hả? Type?" Khi người phục vụ hỏi, Techno, người đang nhiệt huyết gọi món, cuối cùng cũng còn nhớ đến thằng bạn nên quay qua hỏi. Type gật đầu:

"Ừ, nước lọc đi."

"Thằng Tharn, nó uống gì nhỉ?" Techno sau đó lại hỏi thằng bạn. Type nhanh chóng nói:

"Sprite, gọi Sprite đi."

"Hả? Nó có thích Sprite không đó?"

"Ừ, làm ơn tin tao một lần giùm cái." Type nhất quyết nói, bởi vì cậu chưa từng thấy Tharn uống thức uống khác. Nếu để tên chết dẫm kia chọn giữa nước lọc với nước ngọt có gas, chắc chắn cậu ta chọn nước có gas.

"Mày hiểu tao ghê."

Type hơi sững lại vì người nói muốn ��i vệ sinh vừa nãy quay lại đúng lúc cậu nói điều đó, khi giọng nói chó chết của cậu ta vang lên, Type nhìn lên, thấy Tharn đang đối với cậu nở một nụ cười trìu mến.

Nụ cười trên khuôn mặt cậu ta, đôi mắt cong cong và khóe miệng nhếch lên, bàn tay cậu ta vẫn đặt trên vai Type, làm cho cậu cảm thấy hơi kì cục khi thằng bạn đối diện đang nhìn cậu lo lắng? Làm thế nào mà?

Bỏ tay ra.

Đối với ánh mắt của Type, đôi mắt của Tharn dường như nói với cậu: Không

"Vậy là một Spite ạ?" Trước khi người đang khó chịu chuẩn bị mở miệng, người phục vụ đã lên tiếng hỏi người lúc nãy nhiệt huyết gọi món, Tharn gật đầu với người phục vụ:

"Vâng, đúng rồi ạ, bạn em hiểu em lắm."

Khốn kiếp, cậu hiểu cậu ta lúc nào! Thiwat nắm chặt tay, muốn gằn giọng hỏi cậu ta, nhưng thấy Techno nhìn chằm chằm vào bọn họ, cộng với có rất nhiều người trong tiệm bánh pizza. Nếu họ cãi nhau ở đây, họ sẽ bị đuổi ra ngay, vì vậy Type đã kiềm chế bản thân, phải bình tĩnh lại, cậu lắc vai để hất đi bàn tay của Tharn, Type quay đi.

Người vừa quay lại ngồi xuống.

"Tại sao mày ngồi ở đây?!" Sau khi Type hét lên với Tharn, tiếng hét này đã thu hút một đám người trong tiệm, khách hàng lẫn nhân viên đều khựng lại và quay đầu nhìn họ.

Type nhìn thấy chàng trai con lai như một bức tường lớn ngồi cạnh cậu, cậu ta đặt ba lô ở phía bên kia rồi quay sang cậu hỏi:

"Tại sao tao không thể ngồi đây?"

"Bởi vì tao không muốn ngồi cạnh mày." Tharn cau mày ngay lập tức khi nghe câu này, rồi nhích người xích vào, lạnh lùng nói:

"Ở kí túc xá cũng như v���y thì có sao đâu. Ngồi cạnh mày khó khăn vậy à."

"Ờ, tại sao mày không muốn ngồi cạnh thằng Tharn? Giải thích xem nào." Chỉ ngồi và ăn thôi hình như chưa đủ, thằng bạn đối diện còn dò hỏi cậu, khiến Type ghét gay mở to mắt, hét lên:

"Mày biết tao ghét ..."

"Từ trận cãi nhau đó mày chưa học được gì phải không?"

Ngay khi những lời nói sắp nói ra từ Type, nó vì câu nói kia mà bốc hơi. Type ngậm miệng. Cậu nhìn chàng trai nghiêm túc bên cạnh, đôi mắt dần thay đổi từ gay gắt sang lo ngại. Đó không phải là vì không vừa lòng mới cắt ngang lời nói cậu và khiến cậu im lặng. Techno nói xong, Techno cố gắng ngăn cậu lại và làm dịu bầu không khí.

"Đừng nhặng xị lên thế chứ. Mày đã hòa rồi còn gì. Mày cũng hiểu rồi mà. Type, mày cần chữa khỏi cái chứng ghét gay của mày. Tao gặp thằng Tharn lần đầu là thấy nó có thể giúp mày, mày nên cố gắng hòa hợp với nó, kìm chế bản thân để cái tính bốc đồng của mày có thể khá hơn." Thật dễ chịu khi nghe những lời này, vì vậy Tharn không thể không cười, cậu ta cũng không quan tâm đến việc mình trở thành một phương pháp pháp để trị liệu, giọng nói của cậu ta thích thú đầy ẩn ý.

"Ừm, mày nên thân thiết với tao hơn!"

Được kêu đến, Type đảo mắt, không trả lời bất cứ điều gì, nhưng thực tế, cậu vô cùng tức giận!

Không phải vì cậu ta đối xử với cậu ở cái lần đầu tiên đó như thế nào, mà Tharn cũng muốn như thế hai lần rồi. Im đi nếu cậu ta không biết sự thật, thằng No!

Type như suy nghĩ được một bộ phim trong đầu vì cậu cảm thấy buồn chán như đang ngồi một mình. Hai người trên bàn nói chuyện thoải mái như thể họ đã biết nhau từ lâu. Có vẻ như Techno vẫn cư xử bình thường, vì miễn là người cậu ấy quen, cậu ấy sẽ rất xởi lởi với mọi người, có lẽ trong tương lai có thể là nhà lãnh đạo giỏi, Techno phải ngồi cạnh cậu mới đúng.

"Thằng No, lấy tao miếng nước sốt."

Khi xử xong được một cái bánh, chủ tiệc điều chỉnh tâm trạng của mình để cảm giác nao nao trong lòng biến mất. Cậu mở miệng nói chuyện với thằng bạn. Ai sẽ lấy cho cậu? Có một người ngồi cạnh cậu. Chàng trai được kêu tới đang nhét pizza vào miệng. Ai có thể quan tâm tới cậu? Vì vậy, No đưa tay ra chỉ vào Tharn, ra hiệu cho cậu ta, vì tay của Tharn đang rảnh và cậu ta có thể lấy nước sốt cho cậu.

Tharn lấy nước sốt cho Type.

"Cần gì nữa ngoài sốt không?" Chàng trai con lai quay sang Type, cầm sốt cà chua trong tay, hướng mặt về phía Thiwat, cắn môi gợi ý hỏi Type.

"Tao chỉ cần nước sốt."

"Sao không thử ăn nước sốt khác?" Tharn chán nản nói, quay sang cầm dĩa của Type và đổ ra một ít sốt.

"Này, tao tự làm được!"

"Như thế đủ chưa?" Type cố gắng lấy đĩa của mình đi, nhưng tay trống giữ chắc chiếc đĩa rồi ngước mắt hỏi cậu xem nước sốt đủ chưa, vì vậy hai người nhìn chằm chằm vào nhau.

Nếu ai đó nghĩ rằng đây là khung cảnh đẹp thì có lẽ vì chưa nhìn vào phía sau câu chuyện của hai người, Techno nghĩ là phải ngăn chặn lại vì cậu ấy biết đây không phải là tia sáng của tình yêu nồng cháy mà là tia sáng của sự giận dữ.

"Tao có thể tự làm."

"Muốn thêm?" Type không nhân nhượng, và Tharn cũng không nhân nhượng, vì vậy chàng trai phương Nam nghiến răng, nhìn xuống một chai nước sốt cà chua, thấp giọng "Thêm."

Nói xong, Tharn tiếp tục bóp chai cà chua, rồi nhướng mày hỏi Type có đủ chưa.

"Không đủ, thêm nữa."

"Chà, là mày muốn đó nha."

Tại sao?

Type cau mày và cậu hít mạnh, nhưng cậu ta làm như không nghe thấy, người rót sốt cà chua không dừng lại nên Type đẩy tay cậu ta.

"Đủ rồi, mày tính cho tao bơi trong sốt cà chua chắc?" Type chế giễu, nhưng Tharn kéo đĩa của cậu và múc thêm sốt cà chua cho Type.

"Ok?"

Thở dài.

Trong một khoảnh khắc, Type cảm thấy đáng sợ. Cậu cảm thấy dựng tóc gáy từ đầu đến chân, vì cậu chợt hiểu Tharn đang làm gì.

Bạn cùng phòng của cậu đang muốn tiến gần hơn tới trái tim của cậu và đang thu hút sự chú ý của cậu!

"Đủ rồi!" Type chỉ ném ra một câu, kéo đĩa của cậu tới trước mặt cậu. Cậu ta không nói gì, Type xấu hổ khi thừa nhận rằng mối quan hệ của cậu với bạn cùng phòng đã không bình thường khá lâu rồi.

Ngủ với cậu ta là sự thật, nhưng điều đó là bí mật không thể lộ ra.

Nhìn Type như thế, Tharn khẽ mỉm cười rồi lặng lẽ ăn pizza, Techno là người duy nhất lúng túng. Một lúc sau, cậu ấy đ���ng dậy và nói ngắn gọn: "Tao đi vệ sinh". Rồi cậu ấy biến mất.

Khi Techno rời đi, họ đều hiểu cả hai đang nghĩ gì.

Type nói: "Tao đã nói mày không cần quan tâm tao, thằng Tharn, nhích đôi chân chó chết của mày xích ra!!!"

Phải, kể từ khi Tharn ngồi xuống, đầu gối cậu ta dựa vào đầu gối của Type, Type cắn răng, quay sang nhìn chằm chằm vào cậu ta và nói với cậu ta những điều cậu ta làm là sai.

"Tao không phải là bạn gái mày!" Thiwat không biết tại sao cậu cứ lặp đi lặp lại câu này hoài, nhưng cuộc trò chuyện với Tharn luôn xoay quanh tới mấy cái này.

"Nếu mày không phải bạn gái tao, tao sẽ chăm sóc mày... vì..." Cậu dừng lại một lúc rồi nói:

"... Mày là bạn giường của tao." Đó là một câu trả lời hợp lí. Người nghe hài lòng, rồi Tharn nói:

"Ngoài ra..."

"Ha, toàn thân nhẹ nhõm ghê."

Sửng sốt.

Lúc đó, người vừa đi vệ sinh quay lại lúc này, phóng ánh mắt nghi ngờ nhìn hai người, hai người họ ngồi rất gần nhau, Type lập tức trả lời và nhún vai cho thấy không có gì giữa hai người cả. Giác quan cậu gần như đoán được điều tào lao mà Tharn định nói, nhưng Tharn giả vờ lấy nước sốt như không có chuyện gì xảy ra, miệng vừa tủm tỉm vừa ăn pizza.

"Mày tính nói gì về tối nay cơ?"

Ban đầu, cậu chỉ muốn ngồi thưởng thức pizza, nhưng khi nghe hai chữ "Bạn giường", chân răng của cậu bị ngứa, cậu sẽ đá cậu ta cho đến khi nào hả dạ thì thôi. Thế là cậu phân vân giữa nhích chân mình ra để tránh đụng hay thuận theo đó mà đá cậu ta, Type ngồi đó nắm đấm siết chặt, chờ đợi thời cơ để đá con sói xám kế bên đi, nhưng câu trả lời.

Không thể nào!

Cuối cùng, Type sốt ruột nghĩ, ai bảo rằng pizza ở cửa hàng này ngon đến nỗi nếu không ăn nó sẽ hối hận? Cậu tự hỏi nên ăn tiếp hay không.

Nếu để cậu chọn ăn mì ăn liền ở nhà hay pizza ở cửa hàng này, cậu cũng có thể ăn mì ăn liền ở nhà!

Mình phải đánh bại cậu ta. Thử lại lần nữa xem!

"Khụ...Tharn.."

"Mày...er..."

Bây giờ mặt trời đã lặn, chỉ còn một chút ánh nắng cuối ngày trong phòng của Type và Tharn, chỉ đủ để người ta có thể nhìn thấy lối đi, bóng của hai người ngồi trên giường như được in trải dài trên tường. Cả hai đang ngồi trên giường của tay trống.

Tharn đang ngồi trên giường với hai chân tách ra. Còn cậu đang ngồi trên người bạn cùng phòng với đôi chân quanh eo cậu ta.

Ở vị trí này, chàng trai con lai dường như không thở nỗi. Không phải vì những thứ hỗn độn xung quanh hắn. Họ trở về ký túc xá trong im lặng, dường như không có cuộc đối thoại nào, bởi vì Type đã nhanh chân muốn trốn thoát, cậu đi không ngơi nghỉ vội vã quay lại ký túc xá, nhưng ngay khi cậu quay lại ký túc xá, cậu đã bị ôm chặt từ phía sau bằng cánh tay mạnh mẽ của hắn, dù Type cố gắng thoát ra, cậu chửi thề và quay sang đánh vào mặt Tharn, Tharn nhanh chóng xoay người cậu lại.

"Đừng tự lừa dối bản thân nữa."

Đôi môi Tharn dán lên đôi môi của Type, bàn tay của Tharn bắt lấy nắm đấm của Type vung lên trong không trung. Hắn kéo nó xuống, hai chàng trai bắt đầu thở sâu và nặng nhọc dùng tay ấn đầu đối phương.

Sau đó, hai người không còn phản kháng lại , không biết chuyện gì đang xảy ra. Quần trên người cả hai biến mất. Chỉ biết Tharn là người đầu tiên ngồi xuống giường, sau đó hắn đang kéo con ngựa hoang nhỏ bé bướng bỉnh ngồi lên đùi mình, con ngựa nhỏ phương Nam rất sung sức, cậu bắt được rồi chạm vào hắn, cố gắng làm hắn như muốn nghẹt thở. Lưng của Tharn đầy mồ hôi, và dù có vài vết trầy ở đó, nhưng nó đáng giá, bởi vì đối phương đang ngồi trên hắn, cơ thể hai người đang dính sát vào nhau.

Lúc này, Tharn đang dùng hai tay chà xát hai cây gậy lớn, di chuyển tay chậm chạp, đợi phía bên kia cắn răng, cậu đặt tay lên vai người đàn ông kia, mắt nhìn vào hai cây gậy nóng bừng tràn đầy ham muốn.

"Tận dụng hết sức của mày..." Type trầm giọng nói, bĩu môi muốn tìm cây gậy của mình. Vươn ra và chà mạnh.

"Cầm cả của tao!"

"Cái quái gì?!" Type gắt gỏng phải chửi rủa cậu ta, nhưng cậu nắm lấy gậy của họ rồi tiếp tục cọ xát chúng với nhau, dù này là bước đi vào địa ngục nhưng cậu phải thừa nhận một điều... Cậu cảm thấy sướng.

"Thằng Tharn, đừng chạm chỗ đó! " Type bị sốc vì tay trống đang dùng ngón tay cái của cậu ta để gảy lên cái lỗ nhỏ trên thằng em đang rỉ chất lỏng của cậu, làm cho Type run rẩy khắp người, thở nặng nề hơn, bàn tay vuốt gậy cũng dùng sức hơn, muốn lên nhanh chóng lên đỉnh.

Trong khoảng khắc Type đang tận hưởng, chàng trai con lai đưa hai tay ra phía sau, một tay bóp lấy mông cậu, khi ngón tay cái của hắn chạm vào cái lỗ hẹp phía sau, Type đột nhiên nói: "Đừng ... Đừng làm hôm nay!"

Tharn ngạc nhiên, ngước lên nhìn cậu nghi hoặc, thấp giọng hỏi:

"Tại sao?"

"Tao... không muốn cúp tiết... ngày mai là thứ sáu aa ..."

Người nghe sững sờ một lúc, hắn hiểu ra tại sao đối phương không muốn làm một ngày bình thường trong tuần. Hắn di chuyển đôi tay đang ở phía sau lên đằng trước, phủ bàn tay lên hai cây gậy nóng đang cọ vào nhau.

"Do mày không quen... Nếu mày làm thường xuyên...Mày... Nó sẽ không đau lắm đâu."

"Tao không muốn quen với nó!" Type ngay lập tức trả lời, người nghe nâng khóe miệng lên và nhẹ nhàng véo mông khiến Type chửi rủa, thực sự chửi đổng lên nhưng tay cũng dùng lực mạnh hơn.

Một lúc sau, Tharn nắm lấy cổ tay chàng trai kia, ấn chúng vào nhau làm cho hai gậy thịt to kích thích chà xát và tiếp xúc nhiều hơn, tâm trí như bị mưa bao phủ, người đang chà xát không rõ ràng nói.

"Hôn tao... "

"Không".

Ngay khi nghe thấy lời từ chối, chàng trai đang thở hổn hển dừng lại, cậu ta vỗ mông cậu một cái, cậu mở mắt ra nhìn Tharn đã dừng

tay, thấy cậu ta đang cười, khuôn mặt đầy mồ hôi, dường như muốn nói nếu cậu không hôn hắn, hắn sẽ không để cậu bắn.

"Thằng quần!"

Phải, Type thỏa hiệp. Để thuận tiện cho việc hôn, cậu kéo cổ áo hôn vào cổ Tharn, cơ thể họ như được dán lại với nhau, đôi môi ấm áp của cậu như gãi vào từng tấc da của Tharn.

"Aa ...Ưm..." Tiếng thở nặng nhọc tiếp tục vang lên, mặc dù các bộ phận khác bị đồng phục trường che lại... (thứ họ vừa cởi ra là quần, nhưng áo sơ mi của họ không được cởi ra), dù vậy nhưng không hề ảnh hưởng đến hơi ấm của hai cơ thể. Hai người gần như hòa làm một, người này đưa lưỡi vào miệng người kia, tiếng lép nhép trao đổi nước bọt tràn ngập ký túc xá.

Hai người hôn nhau, không tách môi, điều dưới đây cũng là lí do khiến hai người không thể tách nhau vì âm thanh vang lên trong phòng thật sự quá kích thích.

Bàn tay của Tharn tăng tốc độ lẫn lực đạo, như thể đó là phần thưởng cho nụ hôn ngọt ngào của cậu, giọng nói trong cổ họng Type thủ thỉ.

"Tharn... Nhanh lên... Tao muốn bắn. "

"Tao cũng vậy ... Tao sắp..." Tay trống thì thầm với Type, cúi đầu chăm chú chà xát. Trong vài phút, hàng trăm triệu sinh linh trong thứ chất lỏng trắng đục phủ cả bàn tay, thật khó phân biệt chất lỏng đó là của ai khi nó trộn lẫn vào nhau

Hai người ngồi thở một lúc, nghỉ ngơi một lúc, Type nhìn xuống người cậu, đứng dậy rút một vài tờ khăn giấy để lau người rồi ném nó lên người trên giường.

Sau đó, Type mặc quần vào, đi lấy khăn, chuẩn bị ra ngoài tắm, vờ rằng không có gì xảy ra.

"Type."

"Có chuyện gì?" Dừng lại một lúc, Tharn kêu cậu vì có lẽ hắn muốn nhìn khuôn mặt cậu, cậu không muốn quay lại nhìn hắn vì mặt cậu đang đỏ.

Mỗi lần cậu nói không, hóa ra là mỗi lần cậu lại làm điều đó.

"Mày nói ngày mai là thứ sáu, rồi sau ngày mai nữa là ngày mai...là tối thứ bảy..." Đó là tất cả những gì Tharn nói, người đứng trước cửa trả lời:

"Nếu chỉ là làm tình. Ok." Nói xong, Type bước đi và khi cánh cửa đóng lại, Tharn mỉm cười.

"Tao sẽ mua cho mày ga trải giường mới."

Tharn chắc chắn sẽ không nói với Type sự thật, bởi vì một người không muốn nghe điều đó có thể mất mặt vì cậu có thể hiểu sai, cậu sẽ hờn dỗi vô cớ.

Nhưng có một điều mà Tharn cuối cùng cũng biết, đó là, Type đã bắt đầu nghiện cơ thể của hắn và cũng không khó để khiến trái tim cậu nghiện hắn.

*** Tưởng đọc vô vàn bộ truyện thì tinh thần cũng thép lắm rồi nhưng hôm nay đọc chương này vẫn phải quắn quéo vì Pi Mame miêu tả chân thực quá 🤦‍♀️***

Tharn cảm thấy như hắn đang bị cậu chơi một vố.

Đồng hồ trên điện thoại di động hiển thị đã gần đến 9:30, hắn chờ đợi từ chiều nhưng vẫn không có dấu hiệu là chàng trai kia sẽ về, Tharn đang thở dài, trong lòng nghĩ là cậu đã tìm được cách mới để tránh hắn rồi.

Vật nặng rơi xuống đất.

Cuối cùng, tay trống chỉ có thể gác tay sau cổ nhìn lên trần nhà cũ, tự hỏi tại sao hắn thích Type....cái thể loại người này.

Câu trả lời là chính hắn cũng không biết tại sao n���a.

Khóe miệng của Tharn hơi nhếch lên vì hắn không hiểu tại sao bản thân thích cậu đến thế. Nếu Lhong biết hắn đang như thế này, có lẽ cậu ta sẽ chửi hắn thần kinh. Rốt cuộc, có vô số người tốt mà hắn lại không thích, không quan tâm, lại đem lòng thích một người ghét gay. Không những vậy, lời nói của Type rất khó nghe và cậu còn rất độc miệng. Đôi khi cách cư xử của cậu rất đáng sợ và không kém phần đáng ghét.

Nhưng cậu cũng....rất dễ thương.

"Ôi." Tharn mỉm cười.

Hắn không biết tại sao hắn lại thích dáng vẻ mít ướt của Type, có phải vì hắn có sở thích ngược đãi không? Hay vì định kiến ​​về gay của cậu làm hắn bực mình? Rốt cuộc, Tharn chỉ muốn chăm sóc cậu, bảo vệ cậu và giúp cậu thoát khỏi cơn ác mộng thuở nhỏ.

Khi biết chuyện gì đã xảy ra với Type, Tharn lặng thinh, tức giận, đau lòng và cảm thấy cậu thật đáng thương, có thể vì những lý do này mà hắn không muốn buông cậu ra.

"Ôi." Hắn tự cười bản thân khi nghĩ về điều đó.

Tharn hít một hơi thật sâu, thả tâm trí của mình bay đi, cười và thở dài... Nhưng có một điều chắc chắn, trong mọi biện pháp, hắn chỉ có thể lừa cậu về tay mình.

Tiếng cánh cửa ma sát với nền đất vang lên.

"Phải vậy chứ."

Khi cánh cửa ký túc xá mở ra, người đang suy nghĩ lặng lẽ nhìn qua, thấy người vừa vào cửa suýt té và dừng lại một chút. Ngay khi cậu bước vào cửa, mắt hai người chạm nhau. Type tránh ánh mắt của hắn, đi vào để cơm lên bàn, sau đó đi lấy khăn.

"Mày thậm chí không thèm chào tao một tiếng?"

"Gì?"

Đối mặt với người khó chịu này, Tharn cũng muốn giễu cợt cậu, nhưng hắn chỉ cau mày nhìn người đang lấy đồ dùng vệ sinh cá nhân, hắn không vòng vo mà nói thẳng: "Mày đang giỡn với tao đó hả?"

Phản ứng ngay lập tức.

"Tao không giỡn với mày."

Người nghe nhướng mày, rồi lắc đầu nói:

"Thế thì tốt. Tắm rửa xong thì mau chóng quay lại."

"Tao không làm đâu." Chàng trai phương Nam thấp giọng nói. Tharn đã đoán cậu sẽ nói vậy, nên hắn thở dài, nằm trên giường với tư thế như cũ, mệt mỏi nói:

"Tao biết là mày đang nói dối. Lại có chuyện gì?"

Sau khi nghe những lời của Tharn, đôi mắt của Type mở to. Như có một tia sáng xẹt qua trong mắt cậu. Cậu đi tới và dừng lại bên giường của Tharn.

"Tao không thích mùi này." Cậu không kiên nhẫn nói. Người nghe không hiểu, khuôn mặt hắn đầy dấu chấm hỏi khiến Type khẽ chửi, cậu bất mãn nói:

"Tao không thích cái mùi phảng phất trong phòng mỗi khi làm xong. Tối qua, tao đã cố để mùi đó biến mất, nhưng mở cửa để bay mùi đi thì tao bị muỗi cắn, tao không muốn làm trong ký túc xá. Nói vậy đủ rõ chưa? Thằng Tharn? " Sau khi nghe điều này, Tharn sững sờ nhìn cậu, vì vậy cậu không gặp vấn đề gì khi làm với hắn mà như cậu nói là vì mùi. Tharn hôm qua đã không tiến vào cậu, hai bên chỉ cọ xát an ủi nhau, hôm qua sau khi làm xong thì hắn cũng ngủ ngon lành không để ý nhưng dù vậy cũng không thể để kí túc lúc nào cũng có mùi được.

"Vậy thì được rồi."

Tharn nói ngắn gọn rồi nhảy xuống giường, dáng vẻ như muốn đi ra khỏi phòng, khiến cho đối phương vội vã hỏi "Mày đi đâu vậy?"

"Phòng tắm." Lông mày của người nghe xoắn chặt.

Tharn cười. "Dù sao thì mày cũng không muốn làm trong phòng. Chúng ta có thể vào phòng tắm."

"Mày có điên không? Lỡ có ai nghe thì sao?" Trong ký túc xá lúc này, chàng trai phương Nam gấp gáp nắm lấy tay áo Tharn, nhìn hắn bằng ánh mắt kích động, khiến người vừa đưa ra địa điểm thở dài, hắn nhìn chàng trai không biết tí gì về gay trước mặt, cũng không phải, vì cậu là người đóng sầm cánh cửa ngăn cậu với mọi thứ liên quan đến gay, chính xác là vậy, hắn nói:

"Type, giờ này không ai sử dụng phòng tắm đâu, mày quên đây là khu kí túc nam hả, ai rảnh đâu mà đến đó kiểm tra có gì ở trỏng? Với lại do mày không để ý chứ không chỉ tao và mày. Mày nghĩ thử xem có bao nhiêu cặp gay trong cái kí túc này? Mày nghĩ nếu họ không làm ở phòng thì sẽ đi đâu? " Người đang nghe hắn nói ~ Type với đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào Tharn. Cậu nhìn chàng trai hùng hồn nói chắc nịch trước mặt, cậu thực sự thắc mắc liệu lời cậu ta nói có đúng không.

"Và mày sẽ không từ chối tao." Phong thái tự tin ngút trời của Tharn khiến người nghe chán ghét.

"Tại sao?"

"Bởi vì mày muốn thử."

Type lại sững sờ. Lần này, có vẻ như cậu sẵn lòng chấp nhận đề nghị của Tharn. Cậu không vội, cũng không hỏi, chỉ đứng yên.

Im lặng là câu trả lời mặc định.

"Vậy thì tốt nhất là đừng làm tao thất vọng." Type nói xong, cậu bỏ dầu gội và xà bông tắm vào đống đồ mà cậu chuẩn bị để đi tắm, nhưng cậu chỉ lấy đống đó rồi không nói gì mà bỏ đi, để Tharn đứng đó âm thầm mỉm cười, lắc đầu cất bước đi theo.

Thỏa mãn cậu là được chứ gì!

Tách...tách...tách...

Nước đập vào những viên gạch cũ tạo ra âm thanh như tiếng thứ gì đó liên tục gõ vào. Nếu ai đó ghé tai vào cửa cẩn thận nghe ngóng, có thể nghe thấy âm thanh môi mút trên da thịt, kèm theo tiếng nước bọt lép nhép. Hai người trong phòng tắm cuối dãy dán sát nhau trên tường, không quan tâm liệu có ai sẽ bất chợt vào không, bởi vì có thứ khác đáng chú ý hơn.

Bây giờ, hai chàng trai không còn quần áo trên người ngậm lấy môi nhau ngấu nghiến. Giống như đối với họ quá khó khăn để dừng lại việc trao đổi nước bọt, lưỡi ẩm ướt không ngừng chạm rồi cuốn lấy nhau, hai tay đặt sau lưng đối phương để chạm vào nhau đầy khao khát, làm nụ hôn trở nên ướt át hơn.

"Ư ..." Tharn đặt tay lên ngực Type rồi bóp lấy núm vú sẫm màu khiến đối phương thở gấp, môi hắn di chuyển đến cổ đối phương, không quên liếm lên làn da màu chocolate của cậu, mà đối với cảm nhận của Tharn là - thơm ngon.

Làn da nóng hổi mềm mại hòa lẫn với mùi mồ hôi làm dấy lên ngọn lửa dục vọng của tay trống, ánh mắt của tay trống cường tráng đang vuốt ve ngực rơi xuống thân thể chàng trai thở gấp dựa trên tường. Hắn muốn biết liệu da toàn thân của Type có cùng màu hay không, hay có nơi nào đó sẽ khác màu. Ý nghĩ này thôi thúc lưỡi của Tharn hôn và liếm láp mọi nơi mà đầu lưỡi có thể đi tới.

"Không phải mày nói mày chẳng cảm thấy gì ở đây sao?" Tharn thì thầm, dùng hai tay bóp nhẹ đầu vú, vân vê nhào nặn nó, hắn có thể cảm nhận được rung động vì cậu đang run rẩy, bản thân Type cũng phát ra những âm thanh rên rỉ nh��, ngón tay dùng lực nhẹ hơn xoay tròn, nắn bóp, ấn rồi nhào, sau đó chà xát mạnh, làm cho núm vú mềm mại hơn một chút.

"Mày hay nhột ở đây."

"Đệch mợ, bình tĩnh... Aaa." Lúc đó, Tharn cúi đầu dùng đầu lưỡi chạm nhẹ. Chàng trai bị liếm không ngừng run rẩy, ngẩng đầu hít lấy không khí, hắn lại càng muốn thưởng thức nhiều hơn hương vị của cậu vì phản ứng đó quá mức gợi tình. Lưỡi nóng bỏng của Tharn quấn lấy núm vú sẫm màu kia, không ngừng xoay tròn trêu chọc thứ căng mọng mềm mại đó. Khi miệng hắn mút vào, một tay hắn vẫn vuốt ve cậu liên tục, vì hắn biết cậu muốn gì.

Ngon...muốn nhiều hơn nữa... hắn muốn nếm hết cả người cậu, muốn ăn sạch sẽ cậu.

Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu Tharn, nhìn Type cắn chặt răng dựa vào bức tường phía sau với mông nhếch lên đầy ham muốn, và chắc chắn là, Tharn luôn tự nói với bản thân mình rằng Type là một chàng trai có thân hình rất gợi cảm.

Type có vóc dáng của người chơi thể thao, cao, thân hình không quá to hay quá nhỏ, cơ bắp vừa phải, hơn nữa, làn da ngăm vô cùng hấp dẫn, chưa kể đến thằng em của cậu, Tharn có thể nói, cho dù cậu có muốn làm người mẫu, màu sắc hay thân hình của cậu rất thích hợp. Thế nên, hắn muốn làm cậu nhiều hơn nữa.

Chắc chắn, mỗi tấc trên cơ thể cậu đều ngon.

Tharn đột nhiên mở miệng.

"Tao vui khi mày cảm thấy thoải mái."

"Tao không, a!" Type muốn phản bác nhưng chưa nói xong cậu đã vội cắn răng vì tay của Tharn đầy xà bông trêu chọc đầu ngực cậu. Đầu ngón tay cậu ta trơn tru xoa nắn. Cậu ta vuốt ve hai quả nho màu chocolate ở hai bên ngực, nhào nặn rồi chà xát chúng khiến chúng cương cứng. Môi của Tharn cũng hôn xung quanh ngực của Type.

Run.

Choáng váng.

Type càng siết chặt nắm đấm. Khi đầu lưỡi ấm áp thẳng một đường trượt xuống rốn, tay của Tharn vẫn đang chơi đùa với núm vú của Type, chàng trai phương Nam chỉ có thể dùng vai cọ vào bức tường phía sau, giữ hông hơi nhếch lên để hợp tác với đôi môi nóng bỏng đang từ từ trượt xuống.

Tharn liếm láp cũng đã lâu rồi, hắn liếm của cậu từ gốc đến đầu khấc mọng nước, rồi liếm trở lại hai quả hình cầu rồi trở lên gốc, với nhịp điệu kết hợp với lực mút nhẹ nhàng, kích thích này khiến người đang dựa vào tường cắn chặt môi, Type nỗ lực kìm chế lại âm thanh thút thít sắp thoát ra từ cổ họng, cố gắng quay đầu về phía dòng nước nóng từ vòi hoa sen tí tách chảy, hy vọng sẽ tiếng nước sẽ át đi âm thanh trầm thấp run rẩy trong cổ họng.

Tay trống ngước mắt lên thưởng thức dáng vẻ của Type, người khó nhọc hít lấy từng ngụm không khí với đôi mắt nhắm nghiền. Tay hắn vẫn đang chơi với núm vú Type, há miệng từ từ ngậm lấy Type nhỏ, đưa toàn bộ Type nhỏ vào miệng.

"Ư!" Cho lần mút đầu tiên.

"Aaa..." Lần thứ hai hắn mút nó chặt hơn.

"Aaa...aa..aa ..." Lần thứ ba, Tharn càng siết miệng chặt hơn nữa, người đang tận hưởng khoái cảm đưa hai tay luồn vào tóc của Tharn. Tay Tharn trở lại vuốt ve cậu. Hắn ngước mắt lên để nhìn khuôn mặt cậu thay đổi biểu cảm vì tình dục và tiếng rên rỉ cộng với hương vị của cậu, Tharn cảm thấy rất mãn nguyện.

Đối với Tharn, hắn nghĩ Type là người quyến rũ nhất. Type như thoát ra khỏi các quan niệm giới tính của các người mẫu tạp chí nổi tiếng. Ngay cả khi Type không không nhận thức được cậu sinh ra là để khiến gay chết đứ đừ dưới chân cậu.

Chỉ cần nghĩ đến việc tiến vào cậu, Tharn nhỏ tưởng chừng sắp bốc hỏa.

Sau đó, Tharn đứng dậy và muốn hôn lên môi cậu. Bàn tay nhịp nhàng uyển chuyển của hắn di chuyển khỏi cây gậy nóng ấm kia.

Đột nhiên.

"Mày...A ... Liếm ... Hôn tao!"

Tharn không biết mình nên khóc hay nên cười. Tharn cầm thằng em mình trong tay, thì thầm:

"Làm cho tao cái này!"

"Mơ!" Câu trả lời không vượt quá tưởng tượng hắn. Nghe xong, Tharn nâng khóe miệng.

Được rồi.

"Giữ chặt tường!"

"A... mày định làm gì?!" Cơ thể chocolate bị ép quay mặt vào tường, Type kìm chế thanh âm khi quay đầu hỏi cậu ta, cậu sợ giọng nói của cậu run rẩy khàn khàn. Tharn quỳ xuống đất, trả lời:

"Tao sẽ thỏa mãn mày!"

Kinh động.

"Ah... thằng quần, đừng liếm aa..." Chàng trai chống tay vào tường khom lưng, và đầu của Tharn cúi xuống hạ thân cậu, lưỡi hắn liếm vào khe mông rồi tìm kiếm lỗ nhỏ, mơn trớn nhẹ nhàng. Người chưa bao giờ cảm thụ được loại cảm giác này nghiến răng, hai tay chống vào tường run run, gần như ngã xuống tường, người đang quỳ hôn liếm mông cậu, nhẹ nhàng mút, rồi đưa lưỡi vào lối hẹp phía sau, Type không thể kiềm chế giọng nữa.

"Lần nữa."

Khi ngón tay chạm vào nó, Type thở hổn hển, bàn tay của Tharn di chuyển ra khỏi mông cậu, sau đó hắn liếm lỗ nhỏ bằng đầu lưỡi.

"A... Đừng ... Thằng quần ...Aaa... Thằng Tharn... Không ... Không ..." Lần này, Type gần như co giật, khi đầu lưỡi linh hoạt liếm nơi bẩn nhất trên cơ thể, Type cảm thấy từng cái một mà đầu lưỡi kia chạm xuống. Khi đầu lưỡi Tharn đẩy vào, Type lập tức mở miệng cắn cánh tay, chân hơi run.

Tách...tách... Tiếng nước chảy.

"A...A... A..." Mặc dù nước trên vòi hoa sen vẫn rào rào chảy, nhưng hơi thở của hai người có thể nghe rõ.

Type đang cắn cánh tay của cậu, những ngón tay của Tharn đang chầm chậm thăm dò ở kẽ mông, rồi lúc một ngón tay được đưa vào, Type nhắm chặt mắt, sau đó khi các ngón tay ở trong càn quấy, lên rồi xuống, kéo rút nhịp nhàng, từ một ngón tay cuối cùng tăng lên ba ngón tay.

"Đó chỉ là ngón tay của tao, mày có cảm thấy nó giống như..." Tharn thì thầm với Type và nắm lấy Type bằng tay còn lại, hai tay cùng lúc ma sát. Type hơi quay đầu lại Tharn, trong họng phát ra một âm thanh khàn khàn lẫn với tiếng nước.

"Mày ... Thằng Tharn....Mày vào được rồi..."

Sau khi nghe lời mời gọi đầy dụ hoặc, Tharn đứng sau lưng Type không rút ngón tay khỏi lối vào hẹp kia. Tay kia của hắn kéo khuôn mặt cậu quay lại và hôn. Có thể là do ham muốn của của cậu đã lấn hết lí trí nên cậu không quan tâm cái miệng này vừa làm gì.

"... Hôn... "

Nụ hôn lại bắt đầu. Họ cắn lưỡi nhau và trao đổi nước bọt. Trong khi đó, Tharn rút ngón tay ra, nắm lấy cự vật cứng nóng bỏng vào mông của Type, lắc nhẹ và chà xát liên tục vào rãnh mông giữa hai cái mông no đủ.

Tharn giơ tay và kéo cự vật ra một chút. Hắn hỏi với giọng khản đặc:

"Nhưng... tao vào được không?

Nói chính xác hơn là....

"Thằng...Ư...A ... A ..." Trước khi Type kịp nói vài lời, cự vật nóng chen vào lối hẹp, tưởng như bay lên trời vậy, Type mở mắt, một tay chống vào tường, một tay che miệng để kìm lại tiếng hét, cậu cảm thấy vật thể to lớn phía sau không ngừng thúc vào một lần... rồi một lần... cậu không biết nó sẽ đâm tới đâu nữa.

Tharn cảm thấy đối phương dường như không thể thở được, vì vậy hắn giảm tốc độ lại, hai tay chậm chạp giữ mông của cậu để kiểm tra độ trơn trượt bằng một cú đẩy tới, chàng trai phía trước dần cảm thấy khoái cảm, cả người như sắp tan chảy.

Type nhìn lên trần nhà, kích thích vồ vập khiến cậu không chịu nỗi. Cậu phải cúi đầu xuống để cảm nhận những chuyển động từ phía sau và những nụ hôn mà đối phương trao cho cậu. Đối phương có lẽ không biết cậu cũng đang chuyển động, mông cậu nỗ lực nương theo từng cú đẩy phía sau để giảm ma sát, nhưng lại khiến mông cậu đau hơn và giúp người phía sau càng có thêm lực, thậm chí nó còn kích khích hơn.

"Nhanh ... Một lần nữa... A... Lần nữa..." Type rên rỉ vì muốn, vì vậy hắn càng tập trung dồn hết lực, âm thanh da thịt đập vào nhau vang lên to hơn.

Trong phòng tắm, âm thanh của nước gần như lấn át hết những âm thanh khác, nhưng tại thời điểm này, bọn họ đang chìm đắm trong dục vọng. Ai còn quan tâm đến âm thanh nào nhỏ hơn và âm thanh nào lớn nữa?

Ba! Ba! Ba! Ba! Ba! Ba! Ba! Ba!

Khi có nước, lực tác động khiến chúng tạo ra âm thanh va chạm cơ thể trở nên thô tục hơn. Tharn hơi rút ra cự vật của mình, hắn muốn nhìn thấy khuôn mặt của cậu, hắn đưa tay quay khuôn mặt bình thường bướng bỉnh và hay cau có của Type ra phía sau.

Lúc này, đôi mắt xinh đẹp của Type đầy nước mắt, lông mi cậu ướt đẫm, má cậu hồng hồng, đôi môi hé mở, đôi mắt trong veo, nước mắt cùng nước miếng chảy ở cằm, nhìn cậu gợi tình như thế này, Tharn ôm lấy cậu, tăng tốc độ, những cú đẩy cuối cùng trở nên mạnh hơn.

"Tao... Nhanh... Sắp ..."

"Tao cũng vậy. Một lần nữa, Type. Lần nữa." Trước khi chất lỏng đục chảy ra cùng với nước, Tharn đã bắn, nhưng hắn không rút nó ra.

Cái mẹ gì!!!

"Thằng chó, lấy ra aa..."

Khi chất lỏng đục đục nóng ấm bắn vào cơ thể cậu, chàng trai phương Nam kinh hãi đến nỗi đôi mắt mở to, cậu quay lại trừng mắt tức giận với Tharn, nhưng cậu kiệt sức vì khoái cảm vừa qua đi, đôi chân cậu giờ mềm nhũn. Ngay khi Tharn rút ra, cậu ngã xuống sàn phòng tắm.

Tách... Tiếng nước.

"Khụ." Nước từ vòi hoa sen dội từ tóc xuống mặt. Type khẽ nức lên. Nghe tiếng cậu nghẹn ngào, Tharn lập tức vươn tay nhanh chóng tắt vòi sen. Hắn rất lo lắng về Type, hắn quỳ một gối xuống.

"Mày ...ơ... mày ổn chứ?"

Lắc đầu.

"Không cần giúp tao!" Tharn cũng bối rối, nhưng chàng trai ngồi dưới đất dường như không có sức để đứng dậy, cậu lấy tay ôm mặt, một phần khuôn mặt mà tay cậu không che hết vô cùng đỏ, đỏ đến tận mang tai. Nhìn cảnh tượng đó, nó khiến Tharn, ngư���i đang cố gắng kiểm soát hơi thở, mỉm cười.

"Để tao giúp mày."

"Kệ tao." Nói xong, người ngồi dưới đất như muốn tránh tiếp xúc với ánh mắt hắn. Cậu nói ngắn ngọn và thô lỗ vì cậu muốn che giấu đi giọng nói đang run rẩy, người đang lắng nghe cậu nói nhịn không được nhoẻn miệng cười.

"Thằng Tharn ..." Mặc dù cậu muốn chửi cậu ta, Type lại không thể nói được điều gì, bởi vì những lời bậy bạ của Tharn thực sự rất phiền, cậu muốn giơ tay lên che tai, cậu không muốn nghe.

"Mày phải lấy hết tinh dịch của tao ra. Để tao giúp mày..."

"Cút." Giọng điệu từ chối Tharn của Type trở nên cứng rắn, nhưng thực tế, cậu không dám nhìn Tharn vì cậu sợ bị cười nhạo.

Sau khi nghe những lời này của Type, Tharn đứng dậy, lấy khăn, lau khô người, đặt quần áo lên tay, chuẩn bị ra ngoài, trước khi đi, cậu ta nói: "Mày phải lấy ra hết, nếu không thì không tốt đâu."

"Thằng Tharn ..." Không đợi tiếng chửi của Type, Tharn đã nhanh chóng cất bước ra khỏi phòng tắm. Hắn không muốn nghe mấy lời khó nghe của cậu, hắn cười không nỗi. Hắn đoán có thể là do cậu xấu hổ vì tính cách phòng vệ nên mới như vậy.

Cậu ngại ngùng vì cậu sợ bị xem là người không thể xử lý mấy việc này...

Không có nơi nào cho cậu chết đi cho xong. Cậu muốn chửi chết cậu ta!

Type quay trở lại ký túc xá với mái tóc ướt. Giờ cậu đang ngồi bên giường lau tóc. Cậu cố gắng vừa lau tóc vừa điều chỉnh biểu cảm, giả vờ rằng không có gì xảy ra.

Nhưng... Tại sao người nằm giường đối diện lại như thế!

Type sốt ruột suy nghĩ, nheo mắt nhìn người ngồi trên giường đối diện đang dựa lưng vào tường, đeo tai nghe, cậu tính bỏ qua rồi.

Nhưng mắt cậu ta dán vào bên này, không khí tràn ngập mùi thuốc súng.

Ai có thể nghĩ rằng cậu giống như thiếu nữ mới lớn thiếu kinh nghiệm không thể chịu được mấy thể loại vận động ở trên giường, không phải vì cậu là lần đầu tiên gặp phải kích thích mãnh liệt như vậy sao, nhưng rõ ràng là cậu làm mấy cái đó cũng không ít, công bằng ở đâu? Đặt ngón tay của cậu ta vào đó... Khốn kiếp...

Xấu hổ chết đi được!

"Mày lấy ..."

"Nếu mày còn dám nói chữ tiếp theo, tao cam đoan cái điện thoại này đáp thẳng vào mặt mày!"

"Haha."

Type muốn đập điện thoại lên khuôn mặt chết dẫm kia. Cậu cắn răng. Mặc dù cậu biết mặt cậu đang rất đỏ, nhưng da cậu không trắng, vì vậy cậu ta sẽ không dễ dàng nhìn ra.

"Nhưng tao tò mò ..."

Bộp.

"Câm miệng!" Cậu không ném điện thoại của mình mà đó là cái gối mềm đập vào mặt Tharn từ giường đối diện. Sau đó, người ném gối ngã xuống giường và trùm chăn lên đầu, cậu không muốn nói chuyện, điều đó có nghĩa là đừng hỏi cậu nữa, cậu muốn đi ngủ.

Tại sao mình lại phải cư xử như một thiếu nữ e ngại trước mặt cậu ta chứ!

Chàng trai phương Nam tự hỏi, cậu muốn kiểm soát bản thân, duy trì sự bình tĩnh, Type nghe thấy tiếng dép ngày càng gần hơn, như thể có ai đó đang đứng gần giường cậu, vì ánh sáng của đèn bị chặn mất.

"Type."

"Gì?" giọng nói gắt gỏng phát ra từ dưới chăn, Tharn đặt chiếc gối xuống bên cạnh cậu. Rồi nói:

"Ngày mai chúng ta sẽ đi mua ga giư���ng."

"Đi một mình đi." Type trả lời trong chăn.

"Đi cùng nhau đi. Tao có biết mày thích kiểu nào đâu."

Ga trải giường không phải đều giống nhau sao. Type, người muốn đi ngủ thắc mắc trong lòng, nhưng bị giọng nói cắt ngang.

"Vậy thì tao sẽ mua cho mày ga giường Hello Kitty nếu mày không đi."

Ngon thì mua đi xem tao đốt nó thành cái dạng gì!

Type nghiến răng khi nghĩ về cái đầu mèo ngu ngốc trên cái ga giường cậu ta mua, nhưng lúc đó..

Cậu ta...

"Hay mày không muốn đi vì mày sợ có tình cảm khác với tao?"

Choáng váng.

Nghe xong câu này cậu liền khựng lại, gần như suýt lật xuống chiếc chăn trên đầu và chửi cậu ta, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cậu không muốn thấy bản mặt cậu ta, nhưng với một tính cách không bao giờ chịu thừa nhận thất bại như cậu, những từ này như thể đang khiêu khích cậu vậy.

Người như cậu có đang sợ điều mà cậu ta nói không?

"Ừ, tao đi." Chàng trai phương Nam thấp giọng trả lời, thật buồn cười, người như cậu mà lại không dám ra ngoài với cậu ta, nghĩ quá nhiều rồi, dù có đi hay không, cậu sẽ không có bất kỳ tình cảm nào khác với cậu ta.

Type đoán rằng Tharn không còn gì để nói. Xong rồi, cậu ta lặng lẽ đứng bên giường cậu một lúc lâu.

Nhưng ai mà ngờ được.

"Vậy..."

Hôn?!

"Có giấc mơ đẹp nhé."

Khi cậu ta nói xong câu này, toàn bộ cơ thể cậu lập tức đóng băng, bởi vì cậu rất chắc chắn lúc nãy thứ chạm vào cậu không phải tay cậu ta, nhưng ...

Môi, là môi cậu ta, làm vậy thì cậu có giấc mơ tốt làm thế méo nào được?

Mày sẽ chết nếu nói chuyện đàng hoàng đúngkhông?!

Type hét lên giận dữ trong lòng. Cậu nghe tiếng Tharn đi tắt đèn, ánh sáng tối dần, rồi nghe Tharn trở lại trên giường. Nhưng cơ thể cậu vẫn còn cứng nhắc, có một cảm giác kỳ lạ không thể diễn tả được nảy sinh trong lòng, cậu nghệch mặt ra, cậu không biết cảm xúc vừa nảy sinh trong lòng là gì?

Cậu không biết cảm giác kì lạ đó đến từ đâu. Có phải vì từ "giấc mơ đẹp" hay cái hôn vào má?

Cảm giác của Thiwat lúc này thật khó chịu.

Trong trung tâm mua sắm cách trường đại học không xa, hai chàng trai thức dậy lúc 10 giờ sáng đang đi dạo quanh trung tâm mua sắm để giải quyết vấn đề ga giường của bọn họ. Bây giờ là hơn 11 giờ. Type nghĩ không hợp lí lắm nếu cả hai đi cùng nhau, vì vậy sau khi xong mấy công việc vặt vãnh lúc sáng, hai chàng trai đã chờ xe điện. Khi ở trên xe điện, mỗi người cũng ngồi một góc khác nhau.

Mặc dù cả hai đang đi bộ trong cùng một khu mua sắm, nhưng Thiwat đi phía trước và Tharn phía sau cách đó vài mét, cả hai không ai mở miệng nói một lời. Mặc dù điều này làm cho chàng trai phương Nam thoải mái hơn, nhưng thực tế, cậu cũng có cảm giác cả hai đi cùng nhau, bởi vì dù khoảng cách có xa đến đâu, sự thật là cậu ta lẽo đẽo theo đằng sau mông cậu và nhìn chằm chằm vào cậu.

Lúc này, Type nhíu mày. Cảm thấy có một ánh mắt nóng bỏng đằng sau đang nhìn mình. Giác quan của cậu nói với cậu rằng ánh mắt không phải đến từ ai khác mà chính là thằng Tharn.

Type đột ngột quay đầu.

Thấy chưa, cậu đoán chẳng trật đi đâu được.

"Mày nhìn tao làm gì?" Ngay khi cậu quay đầu lại, người nhìn cậu phía sau đã bị bắt quả tang. Không kịp để cậu ta di chuyển ánh mắt. Đôi mắt của hai người đã chạm nhau, cậu ta vẫn nhìn cậu. Khóe miệng cậu ta nhếch lên, vờ như không biết gì cả. Phải làm gì đây, nhưng nụ cười đó làm cho khuôn mặt lai Tây trở nên rất đẹp trai.

"Tao đi đằng sau mày, mắt tao nhìn thẳng phía trước sao tránh được sẽ nhìn vào mày."

Phải rồi.

"Nhưng tao cảm giác được ánh mắt mày nhìn tao rất lạ." Câu hỏi này như đâm trúng tim đen đối phương, vì vậy người được hỏi – Tharn, đơ ra một lát, Type lại tiếp tục nói, chàng trai da rám nắng quay hẳn sang nhìn ch���m chằm vào khuôn mặt của Tharn, nhướn mày, ánh mắt vô cùng gợn đòn, giống như cậu đang nắm được thóp của cậu ta vậy .

"Tại sao mày lại nhìn chằm chằm vào tao như thế?"

"Aizz ~" Tharn nặng nề thở dài. Hắn không muốn trả lời câu hỏi này tí nào. Bất đắc dĩ phun ra hai chữ:

"Lo lắng."

"Lo lắng?"

Lo lắng cái gì cơ, lo lắng cái rắm chứ lo lắng, có bệnh à, cậu ta bị mù hay sao mà lo lắng cho thằng đang khỏe như trâu là cậu, cậu có vấn đề gì khiến cậu ta phải lo lắng vậy?

Tất cả những suy nghĩ của Type như được viết lên trên mặt. Cậu đang không vui. Hắn gần như đoán được chàng trai đang khó chịu kia muốn nói gì tiếp theo, nên hắn rất bình tĩnh. Hắn quyết định sẽ không kéo tới thêm rắc rối cho bản thân.

Tharn thở dài. Mặc dù hắn không muốn nói gì khi cậu bực, nhưng hắn nhịn không được hỏi Type:

"Phía sau còn đau không?"

Type, mày đang nghe thấy cái quái gì vậy?!

"Đêm qua chân mày đã run như thế. Tao lo lắng, sợ hôm nay mày sẽ đau."

Súc vật thật!

Type chửi ầm trong lòng khi nghe câu trả lời của cậu ta. Đầu tiên là cậu ta như rút cạn sức lực cậu. Bây giờ cậu ta còn mặt mũi hỏi cậu đau không. Có nghĩa lý gì? Type vô thức đưa tay chạm vào mông xem nó có ok không. Rồi cậu lập tức nhớ ra mình đang ở đâu nên dừng tay lại, cả mặt đỏ bừng.

Không, cậu không nghĩ về mấy chuyện xảy ra trong phòng tắm, nhưng mà phải công nhận nó kích thích thật đấy.

"Mày phiền như chó ý, mông của tao chứ không phải mông mày!" Type nói một cách giận dữ, đồng thời xoay người và bước tiếp về phía trước. Tốt hơn hết là cậu nên đi mua lè lẹ rồi về càng sớm càng tốt, vì cậu không muốn dính dáng đến cậu ta quá nhiều, nhưng hành động của Type lại nhận được câu trả lời ghẹo gan từ đối phương:

"Sao tao không lo lắng được? Liên quan đến vợ tao mà!"

Cạn ngôn.

"Câm miệng, thằng Tharn!" Type nổi quạo, cậu nghiến răng mắng, nên Tharn, người vừa nhận vơ vợ, chỉ có thể tiếp tục thở dài, vì giờ hắn biết Type đang tức giận, nhưng tự nhủ phải tiếp tục giữ vững ý chí, tiếp tục cố gắng cưa đổ cậu.

Có rất nhiều cơ hội để thay đổi không khí tế nhị giữa hai người. Nó đáng cho cuộc hẹn hôm nay.

Type vừa giận vừa bực bội. Đồng thời, cậu rất muốn quay lại đập thằng bạn cùng phòng chết tiệt kia một trận. Nhưng cậu biết trung tâm mua sắm này đông người và rất có tiếng. Nếu có chuyện gì, chuyện đó chắc chắn nằm trên trang nhất báo. Với lại, những điều cậu gặp vì tính khí của mình trước đây đã đủ khiến cậu sống dở chết dở rồi. Cậu không muốn hành xử một cách thô lỗ, nhưng vẫn rất khó chịu khi nghe cậu ta gọi cậu là vợ.

Không phải bạn gái, mà là vợ... Nằm mơ tiếp đi!

Tharn có thể không biết, ước mơ này, nó khó với tới như chèo thuyền qua Thái Bình Dương vậy.

"Tao thấy cái ga này hợp với mày."

"Mày muốn ăn chân tao thay cho món tráng miệng không?"

Hiện tại, hai chàng trai vẫn đang chọn ga giường. Lúc đầu, Type tính chọn mấy loại ga giá rẻ có đầy ngoài mấy chợ nhỏ. Nhưng ai mà nhìn được cái khuôn mặt đen thui không đồng ý của cái tên bố già khó tính này? Cậu ta cũng nói.

"Mua cho mày coi như xin lỗi vì nhiều chuyện đã xảy ra."

Type đã phân tích kĩ càng và nghĩ chính cậu ta muốn mua cho cậu mà. Cậu khách sáo làm gì, vậy nên cậu mới chịu đi vô trung tâm thương mại. Vừa nãy, tấm ga trải giường được cái tên phiền phức này nhắm tới trông rất phèn. Có người sẽ cho rằng cậu đang làm khó cậu ta, bởi vì tấm ga cũng không đến nỗi, là một tấm ga trải giường họa tiết bánh chocolate đầy màu sắc.

Chocolate... Hợp với cậu lắm hả?!

"Tao không có ý giễu mày đâu, Type. Tao chỉ nghĩ chocolate rất hợp với mày."

"Bởi vì da tao đen? Mày là người nước ngoài nói thạo tiếng thì hay lắm hả!" Type đáp lại. Khuôn mặt của Tharn rất nghiêm túc. Cậu khăng khăng cho rằng tấm ga trải giường này rất hợp với cậu. Sau khi nghe những lời của Type, chàng trai mang nửa dòng máu Mỹ cau mày:

"Như tao mà gọi là người nước ngoài hả? Tao không thấy tao khác người Đông Nam Á cái giống gì cả."

"Ừ đâu khác, khác mỗi đôi mắt màu xanh lam và cái mũi cao như cái tường kia à. Tao hỏi mày, có ai bị mũi mày đâm vô mặt khi hôn chưa? Mặt của mày còn trắng trắng hồng hồng, người mày còn lắm lông. Mày muốn tao gọi mày là gì nếu không gọi là người nước ngoài?" Tharn khịt khịt mũi. Cậu thật sự không thể nói chuyện với một người như cậu ta bởi vì cậu luôn thấy cậu ta đẹp trai mọi lúc. Với lại, cậu ta có rất nhiều đặc điểm mà các chàng trai bây giờ muốn có.

Ví dụ, màu da, màu mắt, màu tóc và khuôn mặt của cậu ta thậm chí còn đáng ghen tị hơn. Cậu ta với cậu chính là hai màu sắc đối lập nhau, như cà phê với sữa tươi vậy.

"Mày vừa hỏi gì cơ ...?"

"Gì?" Type vừa tự nói chuyện với bản thân nhìn lại, thấy Tharn đang ngượng ngùng cười cười. Type ngay lập tức nhận ra cậu ta hình như rất vui vẻ sau khi cậu nói câu kia.

Tharn dùng tay sờ sờ cằm, nói ngắn gọn:

"Mày hỏi tao là có ai từng bị mũi tao đâm vô mặt chưa... Tao nghĩ mày biết rõ nhất cảm giác đó mà."

Ừm.

Thỉnh thoảng cậu rất ghét cái miệng nhanh nhảu của cậu!

Type siết chặt tay, vì mũi cậu ta đúng là đâm vào mặt cậu khi cả hai hôn nhau. Cậu ta trả lời xong, Type cuộn tay lại, mỉm cười nói:

"Ờm, chỉ hôn thôi mà."Chàng trai phương Nam cảm thấy cậu phải làm rõ với Tharn. Cậu không đếm được cả hai hôn nhau bao lần. Dù sao, đâu chỉ có mình má cậu đau, mũi cậu ta cũng đau mà. Cuối cùng, đối phương chốt câu cuối:

"Còn lông trên người tao mày cũng đâu có ghét..."

Ừm.

"Mày ngứa đòn phải không thằng Tharn!" Type nghiến răng nói, hai tay đánh cậu ta. Mặt của Type bắt đầu đổi màu, không chỉ vì xấu hổ, mà còn vì sự tức giận. Cậu đẩy người nọ qua một bên. Cậu nhớ rằng cậu đã lặp đi lặp lại là giữa hai người chỉ là mối quan hệ bạn tình, nhưng Tharn như không quan tâm đến điều đó. Cậu ta tiếp tục:

"Thế còn cái kia thì sao?"

Type hít một hơi thật sâu để bình tĩnh, làm bản thân bớt nóng lại. Tức giận là ma quỷ, tức giận là ma quỷ. Đừng tức giận, đừng tức giận. Sau đó quay lại, nhìn tấm ga trải giường màu xanh với họa tiết phù hợp với con trai mà tên ghẹo gan kia chỉ. Lông mày của Type vừa giãn ra lại xoắn lại. Cậu đi đến gần, nhìn vào tấm ga trải giường.

"Cái kia cũng ok." Cái cậu đang chỉ gần giống với cái cũ của cậu, ga giường màu xám và gối màu kem. Nó trông đơn giản và thời trang, nhưng Type nghĩ cái của đối phương chỉ cũng tốt, mặc dù cái này là mua cho cậu, nhưng sao cũng được, vừa mắt với miễn ngủ được là ok.

Nghĩ nghĩ một chút, ga giường mà Tharn dùng cũng khá ổn.

"Tôi có thể giúp chứ?" Ngay trước khi Type tính thảo luận cái gì đó, nhân viên bán hàng đã đến trước mặt, thân thiện tử tế hỏi họ, điều này khiến Type, người không thường xuyên đến đây mua đồ hơi lúng túng không biết phải làm gì.

"Còn mẫu khác ngoài mấy mẫu được trưng không ạ? Em muốn màu tối hơn." Tharn hỏi chị gái bán hàng, chị gái nở nụ cười trìu mến như một bà mẹ già, hỏi cậu có ngượng không? Cũng không ngượng lắm.

"Tất cả mấy tấm ga ở khu này đều từ 0.9 mét đến cỡ 1 mét. Nếu c��c bạn muốn mua king size, ở bên khu kia, vui lòng đi theo lối này."

Ừm.

"Hớiiii! Tại sao cho giường lớn hả chị?"

Type kinh ngạc thốt lên, rõ ràng bọn họ đang lựa cho giường đơn mà. Tại sao lại gợi ý họ đi chọn lựa ga cho giường king size! Câu nói của Type làm chị gái tư vấn ngạc nhiên, đôi mắt chị gái chớp chớp một cách ngây thơ.

"Ồ, hai bạn không tới đây mua ga trải giường đôi. Thật xin lỗi. Tôi nghĩ..." chị nhân viên cũng không nói những gì cô suy đoán, vì cô đoán sai nên cũng không dám nói gì thêm, tránh châm dầu vào lửa. Nhưng người ngại hơn cả chị gái nhân viên kia là Type. Mặt cậu vì ngại ngùng mà đỏ lên. Type cảm thấy rất sai khi đi mua ga giường đôi?

Ngu ngốc!

Type muốn chửi, nhưng cũng thật khó xử khi chị gái tư vấn lại như vậy, không còn lựa chọn nào kh��c, cậu quay mặt sang gắt gỏng nói với Tharn:

"Muốn mua thì mua đi. Tao hết hứng rồi. Tao sẽ đợi mày ở McDonald." Sau đó, Type lập tức bỏ đi, khiến nhân viên tư vấn không thể nói gì. Cô quay lại nhìn chàng trai còn lại vẫn đứng ở đó. Nhưng cô vẫn nghĩ mình không nhầm. Đúng như dự đoán, họ thật sự có mối quan hệ khác với mối quan hệ bạn bè.

Tharn xin lỗi chị nhân viên: "Em thực sự xin lỗi."

Nhìn thấy hai người đi mua ga trải giường, bất cứ ai cũng có thể nghĩ họ là một cặp.

"Chị đừng bận tâm. Bạn trai của em hay thẹn thùng."

"À? Tôi không nhầm, đúng không?" Chị gái nhân viên thở phào khi thấy Tharn cười.

"Cũng chưa phải, nhưng em rất vui khi mọi người thấy tụi em như một cặp, bây giờ em chỉ là người theo đuổi thôi." Tharn vừa nói vừa chọn ga trải giường, nhưng người nghe cảm thấy ngại ngùng với chàng trai đang vội vã chọn lựa, vì nụ cười nó thật sự quá ngọt ngào, đôi mắt hay giọng nói khi nói "người theo đuổi" khiến mọi người phải ghen tị.

Chúa ơi, nếu có một chàng trai như vậy theo đuổi, nếu bản thân là một thằng con trai, cô cũng muốn trở thành một trong một triệu cơ hội được chọn!

Tất nhiên, không chỉ chị gái nhân viên nghĩ như vậy. Bất kể ai nhìn cả hai, họ sẽ nghĩ đó là một cặp đôi yêu nhau. Nếu không có mối quan hệ đặc biệt giữa hai chàng trai thì tại sao họ đi mua ga giường cùng nhau.

Type thực sự là một chút cũng không biết những điều này. Cậu không biết gì cả. Nếu họ mua đồ cùng nhau, cậu nghĩ định nghĩa về mối quan hệ vô cùng bình thường giữa họ đã thay đổi rồi.

"Sao mày vẫn cau có như vậy? Chị ấy đã xin lỗi rồi mà."

Tharn vừa mua xong bộ ga là lập tức chạy đến quán đồ ăn nhanh. Sau khi nhìn khắp quán, cậu ta thấy chàng trai mặc áo phông đen kết hợp quần soóc chỉ đến đầu gối đang nhìn chằm chằm vào một lon coca. Tharn đi đến ngồi đối diện cậu, và Type nheo mắt nhìn cậu ta.

"Hừm."

"Mày không thể giận tao. Tao chẳng làm gì cả."

"Nếu mày không, tại sao chị gái đó nghĩ như vậy?" Type chắc chắn rằng cậu không có nơi nào giống gay. Cậu không có gì ngoài việc đi mua ga giường với một tên khó ưa. Hay cậu bị nhiễm hơi thở của gay khi làm tình rồi.

Không đời nào. Cậu vẫn thích con gái mà.

"Làm sao tao biết được? Đừng ngu ngốc nữa, tao đi lấy thứ gì đó ăn đây."

"Tao về đây." Type nhìn vào cái túi trong tay người kia, biết rằng nhiệm vụ hôm nay xong xuôi rồi. Sau khi ăn phần nốt cái bánh hambuger, cậu nói cậu muốn rời đi, Tharn cau mày, khuôn mặt cậu ta trở nên phức tạp, rồi hít một hơi thật sâu:

"Mày sẽ chết nếu ngồi xuống ăn một bữa với gay như tao?"

Choáng váng.

Nếu là một vài tháng trước, chàng trai phương Nam sẽ không ngần ngại thốt ra "Có". Nhưng nhìn người đối diện, cậu ta có vẻ buồn và thất vọng. Cậu lại không thể nói từ "Có".

Thật vậy, cậu biết rằng gay không phải ai cũng tệ như cậu nghĩ.

Cậu ghét gay. Cậu không thể đến gần họ, nhưng đối với Tharn... là một ngoại lệ đặc biệt.

Mặc dù cậu ta gọi cậu là vợ, điều đó khiến cậu khó chịu, nhưng dường như sâu trong lòng cậu cũng không ghét Tharn vì điều đó.

Nếu cậu thực sự khó chịu thì làm sao cậu lại chịu làm tình với cậu ta?

"Nhấc cái chân đi mua rồi ăn lẹ lên. Tao lười chờ đợi." Do đó, Type cũng tự hỏi tại sao cậu lại mềm lòng như vậy. Càng nóng lòng, cậu càng thấy cậu ta tươi cười ở ghế đối diện, cậu ta nói:

"Cảm ơn mày!"

Chỉ ăn cùng một bữa, cảm ơn cậu làm gì, cậu cũng đâu có mời cậu ta bữa này?

Type nhìn người đi đến quầy để gọi đồ ăn, nhớ lại nụ cười, lời nói và cách cậu ta thở dài. Nếu Tharn là trai thẳng, họ chắc chắn sẽ trở thành anh em đồng chí sống chết có nhau, cậu chắc chắn muốn thân thiết hơn với cậu ta.

Nhưng bây giờ...

Cậu không nghĩ về nó nữa, vì cậu cảm thấy bản thân nghĩ ngợi về cậu ta quá nhiều, nên cậu đưa tay lấy cái túi để kiểm tra xem Tharn có mua cho cậu mẫu ga diêm dúa nào không, tấm ga trong túi có màu nâu sẫm, xen kẽ là màu đen, cậu khá hài lòng, khóe miệng của Type nhếch lên.

"Vậy mới đúng."

"Mày thích không?" Tharn ngồi xuống với cái khay và hỏi Type, người đang tập trung nhìn vào túi ngay lập tức nhìn lên.

"Mày có điên không? Tốn mấy ngàn bath cho một cái ga giường..." Nghiêm túc mà nói, Tharn cau mày.

"Chất lượng đi đôi với giá tiền, nhưng nó bền, chất liệu vải cũng rất xịn."

"Qúa mắc. Tao không thể nhận." Chàng trai phương Nam lắc đầu, vì cậu không muốn nhận một thứ mắc đến như vậy. Tấm ga cũ dính tinh dịch vẫn có thể giặt rồi dùng lại được, nhưng Tharn nhất quyết muốn mua cái mới cho cậu.

"Tao nói cho mày là cho mày, nhận lấy."

"Mày có giàu không? Sao mày lại tiêu xài tiền bố mẹ cho như thế này?" Mặc dù miệng của Type toàn nói mấy lời rác rưởi, tính khí của cậu cũng rất tệ, nhưng cậu có nguyên tắc riêng của cậu, vậy nên cậu rất không vừa ý. Họ chỉ là sinh viên năm nhất. Không cần phải tặng nhau những thứ đắt tiền. Ngay cả khi là bạn trai của nhau, cậu cũng sẽ không tặng bạn trai những thứ đắt tiền như vậy.

Nếu chỉ có vài trăm bath, thì cậu có thể chấp nhận được, nhưng mấy ngàn bath thì lại là chuyện khác, nó đều là tiền ngửa tay xin từ bố mẹ.

"Không, tiền này là tao làm việc có được."

"Hử?" Nghe những lời của Tharn, Type không rõ lắm. Cậu cau mày, Tharn bắt đầu nói với cậu. Cậu ta rất vui khi đối phương muốn nghe chuyện của cậu ta.

"Tao chưa nói mới mày đúng không? Tao từng có một ban nhạc chơi cho quán rượu, quán cũng là một nhà hàng. Lúc đó tao còn học trung học. M��y đàn anh sinh viên đại học mời tao chơi cho một quán rượu. Sau đó, mọi người vừa tốt nghiệp, và tụi tao lập ra một ban nhạc, bởi vì chủ quán rượu tin tưởng tụi tao. Vì vậy, tao chơi đó với ban nhạc tới năm cấp 3. Có vài chuyện xảy ra, hiện tại thì ban nhạc tan rã rồi... Quán rượu giờ có hoạt động cũng có thể thuê tao chơi trống. "

Type nhìn Tharn nghi ngờ, thẳng thắn mà nói những người như Tharn bắt đầu làm việc và tiết kiệm tiền từ năm đầu tiên ở trung học. Cậu lúc đó đang làm gì...? Có lẽ vẫn đang chơi bóng trên sân trường.

"Vậy mỗi ngày mày về đều say quên cả trời đất à?"

"Đôi khi, mỗi khi đàn anh đến đãi thì tao phải uống nhiều."

"Vậy tại sao ban nhạc tan rã?"

Choáng váng.

Type muốn biết lý do, vì vậy cậu đã hỏi câu hỏi này, nhưng câu hỏi này làm Tharn im lặng, người vừa nãy rất hăng hái, giờ thì khuôn mặt đầy biểu cảm như không muốn trả lời, vì vậy Type lắc đầu xua tay.

"Quên đi, cũng không phải chuyện của tao."

Tharn bất ngờ nắm lấy tay của Type. Chủ nhân của bàn tay vị nắm sắp sửa mở miệng chửi, nhưng cậu bắt gặp ánh mắt của đối phương. Chàng trai con lai tiếp tục.

"Tao đã cãi nhau với một thành viên trong ban nhạc, vì em trai cậu ta."

"Buông tay tao ra!" Type khẽ hét lên, Tharn buông tay, Type lập tức rụt tay lại, rồi hỏi:

"Vậy, mày cãi nhau gì với em trai của thành viên đó? Mày lừa dối người ta à?"

"Ừm."

Chết tiệt!

Type ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Tharn. ��ể tránh nhìn vào đôi mắt sắc bén của Tharn, Type hơi quay đầu sang một bên.

"Tao không có ý định làm như vậy. Tao đối xử rất chân thành với em trai cậu ta, nhưng vì em trai cậu ta chia tay tao, em trai cậu ta chơi đùa với tình cảm của tao. Em trai cậu ta nói tao làm tổn thương em trai cậu ta, nhưng sự thật là tao mới là người bị đá." Nụ cười buồn của Tharn, Type chưa bao giờ thấy ánh mắt đó của cậu ta.

Cậu ta rất nghiêm túc. Thực sự nghiêm túc!

"Tại sao nói với tao chuyện này?" Type hỏi một cách khiêu khích, khiến đối phương phải ngước nhìn cậu, trả lời:

"Bởi vì tao muốn mày hiểu thêm về tao, tao cũng là người bình thường, tao cũng biết đau lòng."

"..."

Nghe xong, Type im lặng vì cậu bị kẹt bởi một từ...đau lòng.

Cậu lúc nào cũng chửi cậu ta, lúc nào cũng coi thường cậu ta và luôn cư xử chán ghét cậu ta, nhưng bây giờ cậu ta nói điều đó thật đau lòng.

"Tao đi vệ sinh chút." Cảm giác đó khiến Type không thể ở lại đây, vì vậy cậu đứng dậy và bước ra khỏi tiệm thức ăn nhanh. Cậu biết có đôi mắt đằng sau cậu đang nhìn cậu. Cậu cảm thấy mình quá khốn nạn vì trêu đùa trái tim cậu ta.

Cậu cảm thấy có lỗi.

Ừ, cậu xin lỗi.

Tharn không làm gì sai, nhưng cậu thì sai.

Người đi vào phòng vệ sinh từ từ nhìn nhận lại bản thân.

"Vãi chó, là mày, thằng Type!" Khi sắp bước chân vào nhà vệ sinh, một tiếng hét phát ra từ phía sau. Type phải quay lại để xem ai kêu cậu, cậu thấy Champ và bạn bè của cậu ta.

"Mày nghĩ ai kêu mày? Mày đi với ai vậy?" Champ mỉm cười và hỏi, cậu hơi sững sờ trước câu hỏi này.

Ừm, cậu đi với ai...? Cậu có khả năng đi với ai?

"Bạn cùng phòng tao, tao đến cùng với bạn cùng phòng."

Câu trả lời đơn giản nhất.

"Vậy hả? Tao tưởng mày đi một mình, còn tính rủ đi xem phim. Lúc học chung lớp với mày mấy năm cấp 3, tao có tiếp xúc với mày vài lần mà mấy lần đó chỉ xã giao chào hỏi." Champ nói rồi gật đầu với bạn bè. Có cả nam lẫn nữ trong nhóm bạn.

"Chà, vậy đi chơi tiếp đi. Tao phải trở lại trong mấy phút nữa." Type mỉm cười trả lời, vẫy tay với cậu ta. Thấy chàng trai boxing Champ chạy về phía bạn bè, Type quay vào nhà vệ sinh, nhưng cậu đã không thấy có một cô gái kéo áo Champ trong đám đông chỉ về hướng này.

"Tao đi đây."

"Đi mua đồ với tao."

Khi quay trở lại cửa tiệm thức ăn nhanh, Type nói một câu ngắn gọn rồi nhân tiện v�� luôn cái túi đựng ga giường, nhưng người ngồi đợi cậu quay lại ngay lập tức nói, đôi mắt sắc bén của Type dưới hàng lông mi dày nhìn chằm chằm cậu ta, cậu nói:

"Tại sao tao phải đi?" Type giống như một bức tường lớn trước mặt cậu ta.

Tharn hạ mắt xuống: "Mày không thể đi cùng tao sao? Mày không nên về chỉ với đồ của mày thế chứ."

"Thì mua cái gì cho mày tự xách về đi?" Tay trống Tharn làm như không hiểu câu trả lời cộc cằn kia. Tiếp tục hỏi Type:

"Mày sợ cái gì?"

Mày biết cái gì mà nói?!

Type không biết bao nhiêu lần cậu bị sững sờ trong ngày hôm nay. Cậu bị hỏi toàn mấy câu hỏi khó xơi. Nhưng vào lúc này, chàng trai phương Nam đứng đó trong hơi ngỡ ngàng. Rồi cậu từ từ ngồi xuống đối diện với Tharn, nhìn chàng trai hỏi cậu sợ cái gì.

"Rốt cuộc mày sợ cái gì?" Tharn nhìn người đối diện và hỏi, Tharn không cảm thấy Type sẽ nói sự thật. Vừa nãy, cậu nói đi vệ sinh, Tharn nghĩ rằng tình hình giữa họ vô thức trở nên tốt hơn một xíu, nhưng ngay khi Type quay lại, dường như hành động và cách cư xử của Type giống như một người không quen biết đang ngồi ăn đối diện vậy, có thể cậu đi đâu làm việc gì mà không nói được. Vì vậy, Tharn hỏi cậu:

"Ừ, mày sợ cái gì? Tại sao mày không đi mua đồ với tao?"

"Tao không có sợ." Type trả lời chắc nịch.

"Vậy tại sao tao với mày không thể đi cùng nhau?"

"Tao không muốn đi."

"Chỉ là đi mua một cái gì đó. Dầu gội của mày sắp hết, đúng không? Bột giặt của mày cũng sắp hết. Lúc trước tao trữ đồ ăn vặt trong kí túc, mày ăn sạch. Tại sao không đi mua lại với tao?" Tharn thuyết phục cậu với lời lẽ hợp lý. Type phải vờ như cậu không biết. Mắt cậu đảo đi nơi khác. Cậu căng thẳng vìcậu ta muốn cùng cậu đi mua đồ. Cậu mệt mỏi ghê.

Tharn tiếp tục: "Type, tao không muốn mày làm như tao không có lòng tự trọng. "

"Tao không

có."

"Mày làm như vậy... thường xuyên luôn." Người nghe quay lại nhìn hắn. Đây là lần đầu tiên Tharn nhìn thấy cảm xúc như vậy trong mắt cậu. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt rầu rĩ và phức tạp của Type trước đây.

"Mày nói tao với mày là bạn tình..." Tharn tiếp tục nói dù hắn không thích từ này lắm, nhưng nếu nó làm cho Type thoải mái khi nghe, thì tốt nhất là nên sử dụng từ này.

"Mày không thể coi tao là bạn bình thường khác với "Bạn tình" trên giường?" Cả hai lại bắt gặp ánh mắt nhau, ánh mắt cậu đã cho thấy cậu đang do dự, Type thở dài, nói thẳng:

"Tao không thích mày gọi tao là vợ."

"Vậy thì tao không gọi vậy nữa.....được rồi đúng không?"

"Hừm." Bất chấp thái độ chống đối, Tharn thấy đôi mắt xinh đẹp của Type trở nên mềm mỏng đi không ít.

"Tao có một chuyện muốn thú nhận."

"Ừm."

"Thật ra thì dạo này tao đã sử dụng dầu gội của mày." Type trả lời, cau mày nhìn Tharn."Của tao?" Tharn lặp lại.

Thành thật mà nói, Type nhún vai, rồi tiếp tục: "Tao vừa hết dầu gội. Tao ghét mày, vậy nên tao đổ dầu gội của mày vào chai của tao, nên gần đây tao sử dụng dầu gội của mày." Tharn im lặng lắng nghe, không trả lời, bởi vì hắn biết chàng trai cáu kỉnh này hay chơi m��y trò trẻ con như thế. Cậu trộm đồ ăn vặt của hắn. Bất ngờ hơn, cậu còn tự ý đụng vào đồ cá nhân của hắn, Tharn im lặng, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn tức giận, nhưng ...

"Hèn chi mày và dầu gội tao có mùi giống nhau."

"Ặc, mày đúng là một con bò! Tao sử dụng dầu gội mày nửa tháng và mày thậm chí một chút nghi ngờ cũng không có." Miệng của người nào đó lại chửi, người nghe không nói nên lời, nhưng cậu ta mỉm cười.

Cậu ta cười lớn, như thể giọng cười không phải phát ra từ miệng của Tharn, Type cau mày.

"Mày cười cái gì? Đừng giận quá hóa rồ mà cười thế!"

"Không, không, có nhiều thứ phải công nhận mày giỏi thật." Người mỉm cười trả lời rồi quay sang hướng khác cười ngặt nghẽo. Tharn cảm thấy rất thoải mái vì Type chịu nghe h���n nói, nói chuyện với hắn và thoải mái trò chuyện với hắn như thế này. Một thời gian dài kể từ khi hai người bùng nổ chiến tranh, không khi nào cả hai chịu nói chuyện đàng hoàng. Type thở nặng nề, cố gắng giảm bớt sự căng thẳng.

"Đừng cười, ăn mau đi rồi nhanh chóng đi mua đồ cho xong?"

"OK, OK, tao sẽ xong sớm nhất có thể." Tharn trả lời tử tế, rồi lại cười, chàng trai đối diện quay lưng lại với cậu ta

Nhưng tay trống của chúng ta không hề bận tâm chút nào. Cậu ta nhanh chóng ăn cho xong, dọn dẹp đĩa của mình và đứng dậy dọn dẹp đĩa của Type. Type không nhận ra Tharn đã đứng dậy dọn sạch rác hai người để lại, bởi vì cậu lúc nào cũng cắm mặt vào điện thoại, người vừa dọn dẹp mỉm cười.

Nỗi sợ hãi của Type không làm Tharn lo lắng.

Ngay lúc này, Tharn có thể thấy rõ nỗi sợ của Type, chính là sợ rung động trước hắn.