webnovel

Thanh Kiếm Của Ánh Dương

Nơi miền Nam khô cằn và hoang vu, một vương quốc đằng sau bức tường băng vĩnh cửu luôn dậy sóng. Vương quốc của Rồng. Rồng, Những sinh vật uy nghiêm và huyền bí, nhưng lại bị nguyền rủa bởi thứ sức mạnh hủy diệt và tàn bạo. Ngọn lửa hung dữ của chúng nuốt chửng mọi sự sống trên đường đi. Một cuộc xung đột kéo dài hàng thập kỷ giữa miền Bắc và miền Nam, tựa một truyền thuyết xa xưa chưa từng được viết. Một truyền thuyết sinh ra vào thuở khai sơ của thời gian. Những con rồng, từng hung dữ, giờ đây lại trở nên khốn khổ tột cùng. Một lời nguyền giáng xuống trái tim khiến chúng mất đi khả năng cảm nhận được hơi ấm của sự sống, chịu đựng nỗi thống khổ của cái lạnh vĩnh cửu. Nỗi đau ấy đi theo da diết ngày đêm như ăn mòn chính bản chất của chúng, cả thể xác và tâm hồn. Irish, cũng không là ngoại lệ. Những cơn ác mộng ăn mòn tâm trí anh khi màn đêm buông xuống. Choáng ngợp bởi tuyệt vọng, Irish tìm kiếm một ánh dương, một sự giải thoát khỏi nỗi đau khổ của mình. Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, thế giới xung quanh anh dường như nghiêng trên trục của nó. Một sinh vật mỏng manh, thanh thoát, bộ lông trắng tinh khôi mềm mại như lông tơ của mây, mang theo một mùi hương ngọt ngào, dịu dàng, mang đến sự an ủi cho tâm hồn mệt mỏi của anh. Hành trình của một tâm hồn mong manh giữa thế giới hỗn loạn, tìm kiếm ánh sáng rạng rỡ của hòa bình. [Truyện slow burn, mid-angst, bạo lực]

KeoCin · Fantaisie
Pas assez d’évaluations
9 Chs

Chương 7

Khi gần tới cổng, một quả cầu lửa đột ngột từ phía trên cao bất ngờ lao xuống. Vụ nổ lớn làm cổng sắt biến dạng, đá vụn đổ ập, chồng chất chắn ngang lối thoát duy nhất của quân khu. Đám lửa lan rộng, dữ tợn bao vây chúng tôi trong một vòng xoáy chết chóc. Khói bụi mịt mù xộc lên khiến hơi thở nghẹn lại."Phải leo lên! Mau chạy lên tường thành! Vào tháp canh phía Đông!"Liều mạng, tôi lao vút như con thiêu thân. Lửa thiêu rát, bén cháy những sợi lông vốn đã đen mướt, khói ám vào phổi, nhưng nỗi sợ cái chết thúc đẩy tôi phải thoát ra khỏi đây. Nhanh hết sức có thể.Bầy rồng điên cuồng tấn công khiến đất trời rung chuyển, tiếng gầm rú của chúng vang vọng gây nên những cơn rung chấn dữ dội. Ngay cả bức tường vững chãi của biên giới cũng không thể đứng vững trước sự tàn bạo khủng khiếp này.Đi theo chỉ dẫn của Eric, tôi khéo léo né tránh những tảng đá rơi vụn. Với được tới tháp Đông, chúng tôi vội vã leo lên những bậc thang đá. Cái nặng trên lưng gây chút trở ngại. Nhưng khi cái chết tới gần, dường như nỗi sợ đã thúc đẩy cho cơ thể thêm mạnh mẽ.Cảnh tượng từ trên cao nhìn xuống thật rợn người. Các túm lều tan tành trong biển đỏ, tiếng kim loại va chạm rền rĩ hòa lẫn với tiếng kêu gào thảm thiết. Những xác chết cháy đen nằm ngổn ngang giữa biển lửa hung tợn, thi thể một số người lính văng ra khỏi thành, treo lơ lửng, vắt vưởng dọc tường. Những người còn sống vẫn đang liều mình chiến đấu, mũi tên sắt liên tục hướng về phía những con rồng trên cao.Chúng tôi đang thất thế. Trong một trận chiến không hề cân sức.Vừa mới trở lại hình dạng con người, tôi quay phắt sang nhìn anh. Anh ép mình phía sau bức tường lạnh, hơi thở gấp rút, khuôn mặt tái nhợt vì cơn đau. Chân trái gãy vụn và vết thương bên cánh tay phải rách toạc ra, nhuộm đỏ vệt dài trên quần áo. Quỳ rạp xuống bên cạnh, tôi vội vàng xé lấy một mảnh từ áo choàng, quấn quanh vết thương, cố gắng kìm máu. Nép mình vào anh, cơ thể không ngừng run rẩy một nỗi sợ lạnh xương sống. Từng đợt rung chấn mạnh mẽ làm tường thành và tháp Đông nghiêng ngả, tựa như sẽ đổ sụp bất cứ lúc nào.Tôi không muốn bỏ mạng. Không phải như thế này. Vô dụng và bất lực chỉ có thể cầu nguyện vào những điều hư vô.Bất ngờ, một quả cầu rực đỏ giáng xuống tường thành, cú va chạm dữ dội hất tung các cung thủ gần đó. Chúng tôi ôm chặt lấy nhau trong những cái run yếu ớt, thân hình tàn tạ của anh bao bọc cơ thể tôi với cái ghìm đầy sợ hãi."...Chúng đang tấn công tháp chính...Cứ đà này hàng rào bảo vệ của không chỉ biên giới mà cả đế quốc sẽ sớm bị phá hủy mất"Tiếng xác thịt va chạm với nền đá, rơi xuống bên dưới cùng những tiếng gào thét tuyệt vọng dần tắt lịm. Trong nháy mắt, cuộc sống của họ bị tước đi. Những cái chết quá đột ngột.Giữa vũng máu đỏ tươi, những hạt đen bóng loáng đột ngột lăn tròn. Một ý nghĩ bất chợt lóe lên. Vùng khỏi vòng ôm, tôi vội vã bò ra phía bên ngoài, bàn tay run rẩy nhặt từng hạt đen vương vãi trên vũng máu nhớp nháp. Anh bất giác vươn tay siết chặt, giật mạnh tôi trở lại vào phía trong."Em làm cái gì vậy!? Tính tự sát hả!!""Nhìn này Eric, là bom khói đấy! Cái này sẽ giúp chúng ta xua đuổi lũ rồng!""Bên ngoài là mưa đạn đó! Bom khói chỉ che khuất tầm nhìn của các cung thủ hơn thôi! Làm sao họ có thể nhắm bắn chính xác trong tình huống này?!? Em điên thật rồi hả!?!"Tức tốc đứng dậy, tôi lao vút ra phía bên ngoài.Mưa lửa như bão tố, tiếng rít xé gió của những mũi tên xen lẫn với tiếng nổ vang trời. Hàng loạt máy bắn đá cùng máy bắn tên lớn phía bên dưới đều đã trở thành những đống đổ nát. Một trong số cung thủ quát lớn khi thấy tôi đứng trên tường thành. Chạy tới, tôi chìa các hạt đen ra trước, mặt anh nhăn lại trong bối rối, đôi mắt nheo lại đầy nghi ngờ."Dùng cái này, buộc chúng vào cung tên rồi nhắm về phía các con rồng! Hãy nhắm những mũi tên lửa đồng thời vào chúng!""Đây không phải lúc để đùa giỡn! Sử dụng bom khói trong tình huống này chẳng khác nào đẩy quân ta vào thế bị động! Hơn nữa, cô là ai mà dám tự ý ra lệnh như vậy!?""Điều đó! Lúc này còn quan trọng à!?""Cái gì cơ?! Cô-"Trước khi anh ta có thể nói thêm. Tôi nhanh chóng buộc một chùm hạt vào mũi tên, thô bạo giật mạnh cung gỗ trên tay anh."Đừng có ngu xuẩn! Bom khói sẽ che khuất tầm nhìn của các cung thủ đấy!! Cô không hiểu à!?"Cử chỉ vụng về khi tôi giương cung lên phía trời cao. Mũi tên bay vút một đường, bất ngờ đổi hướng va vào những mũi tên lửa khác. Tiếng nổ giòn tan lập tức vang lên, màn khói đen bùng ra bao phủ khu vực khiến những con rồng gần đó chao đảo. Trong chốc lát tầm nhìn của cả hai phe đều bị hạn chế.Tôi biết chứ. Rằng, ý tưởng này không hoàn toàn có lợi cho chúng tôi. Trên thực tế, nó đang che khuất phạm vi khiến việc né tránh các quả cầu lửa càng trở nên khó khăn. Nhưng đây là lựa chọn duy nhất. Thiệt hại. Như vậy còn hơn là mất sạch.Phải bảo vệ tháp chính. Nhất định phải được.Từ đám khói trên cao, một vài quả cầu lửa vô định giáng xuống. Các cung thủ hoảng loạn, hô gào nhau chạy dọc tường thành, cố gắng giữ lấy cái mạng mong manh.Vội vã, tôi tiếp tục buộc những chùm hạt khói còn lại vào từng mũi tên, vụng về giương cung. Một số mũi tên bay lạc và không phát nổ. Nhưng số may mắn còn lại đã va chạm với những mũi tên đang bốc cháy khác. Những vụ nổ liên tiếp vang lên trên bầu trời đen, khói cuộn bao phủ mịt mù một màu xám xịt dày đặc. Tiếng gầm rú rợn người vang vọng khi các con rồng mất phương hướng, một số con va vào nhau, chao đảo rồi lao xuống. Chúng lổm cổm bò dậy, trong tuyệt vọng cố gắng cất cánh.Một rung chấn dữ dội phá tan những tảng đá đang đè chặt nơi cổng trại, mở đường cho những bước chân dồn dập của đàn sói lớn. Màu lông nâu sẫm đặc trưng cùng huy hiệu quen thuộc. Giữa đám bụi, những đôi mắt vàng rực của bầy sói lóe lên, báo hiệu sự xuất hiện của quân đoàn hoàng gia."Cứu viện tới!"Dưới sự chỉ dẫn của tổng chỉ huy, các con sói nhanh chóng tập hợp thành đàn. Nắm bắt thời cơ, binh lính bên dưới ồ ạt xông lên, khống chế những con rồng còn đang sặc sụa trên nền đất. Các pháp sư, với những tấm khiên lấp lánh, tung ra những mũi tên băng sắc bén xuyên qua lớp vảy cứng cáp, nhắm thẳng vào những con rồng đang chao đảo, để lại những vệt máu đỏ tươi trên không trung.Nhờ sự hỗ trợ kịp thời của đoàn cứu viện, phe tôi dần kiểm soát được tình hình. Tôi cùng các cung thủ, với những mũi tên mang theo bom khói, tiếp tục yểm trợ cho bầy sói đang chiến đấu bên dưới.Vững tay. Ngắm bắn.Nhận thấy tình thế bất lợi, các con rồng lớn tiếng hô gào ra hiệu rút lui. Bóng chúng xa dần trong làn khói dày đặc trước khi im bặt.Trong tiếng nói mừng vui của những người sống sót, tôi trút hơi thở phào nhẹ nhõm. Cuộc tấn công tàn khốc qua đi để lại nhiều tổn thất nặng nề, nhưng thật may bức tường thành kiên cố và tháp canh sừng sững vẫn đứng vững. Khung cảnh bấy giờ thật hoang tàn, các đám lửa dần tắt ngấm, khói đen cuộn trào rồi tan dần, để lộ ra những gì còn sót lại sau trận chiến.Khập khiễng từng bước xuống khỏi tháp Đông, chúng tôi tiến về tháp chính. Bên trong, những thương binh nằm la liệt trên sàn đá lạnh, gương mặt nhợt nhạt, máu thấm ướt từng mảnh vải băng. Mùi thuốc sát trùng xộc lên nồng nặc khi các dược sĩ thực thi nhiệm vụ của mình. Âm thanh kim loại của dụng cụ y tế không thể nào át được tiếng kêu cứu tuyệt vọng của những người đang hấp hối.Một khoảng lặng khẽ bao trùm căn phòng khi chúng tôi bước vào. Mọi ánh nhìn đổ dồn vào bóng hình hai con người tàn tạ. Anh, với bộ quần áo lấm lem khói bụi, tựa như một bóng ma từ địa ngục, vết thương hằn sâu trên cánh tay. Và tôi, gương mặt hoảng loạn cùng đôi mắt rớm lệ, máu tươi chảy xuống cằm, nhuộm đỏ cả khuôn mặt.Khẽ khàng đỡ anh ngồi xuống. Đôi tay run rẩy lay mạnh vai anh, cố gắng đánh thức cơ thể đang lạnh dần ấy."Cố gắng lên! Sẽ có cứu viện tới ngay thôi đây!''Tình trạng càng nguy kịch hơn khi đôi mắt đờ đẫn chỉ trực nhắm vì kiệt sức. Vội chạy vào đằng trong, tôi lục tung kho y tế, đem theo túi máu và kim truyền cầm chặt trên tay.Chiến tranh đã cướp đi quá nhiều, để lại đằng sau đống đổ nát là những mảnh đời tan vỡ và nỗi đau không thể nguôi ngoai.Giờ cao điểm cuối cùng cũng lắng xuống. Phòng bệnh chung giờ đây tràn ngập những gương mặt tái nhợt đang chìm vào giấc ngủ. Niềm vui ngắn ngủi khi những mạng người được cứu sống nhanh chóng nhường chỗ cho nỗi buồn khi nhìn thấy những thiệt hại không thể xóa nhòa.Lặng lẽ bước vào phòng nghỉ, ánh đèn mờ ảo soi rõ gương mặt bầm dập trong gương. Những giọt máu khô cứng trên khóe môi, hình phản chiếu trông thật gớm ghiếc. Hệt như một con thú hoang. Màu đỏ tươi của máu in hằn trên nền sứ trắng của bồn rửa. Như một vết xước, những hình ảnh kinh hoàng về cuộc chiến với tên hiệp sĩ đen bỗng ập tới.Vị máu, tiếng gào thét. Bản năng tự nhiên đã thúc đẩy tôi lao vào cuộc chiến sinh tử, nhưng gần như đã tước đi mạng sống của hắn.Trong khoảnh khắc đó. Rốt cuộc tôi đã trở thành thứ gì vậy..Đống đổ nát sớm đã được dọn dẹp và bức tường lớn đang được sửa chữa. Cuộc sống dần hồi sinh giữa những đống tro tàn còn âm ỉ khói. Giá như chúng tôi có thêm thời gian để những giọt nước mắt được rơi xuống thay vì những ánh lửa đỏ. Ngọn lửa thiêu đưa tiễn những linh hồn vô tội, không chỉ thiêu rụi thân xác mà còn thiêu đốt cả những ước mơ còn đang dang dở.Những ngày qua thật dài đẵng. Giờ đây, khi cơn nguy kịch qua đi, Eric đã bắt đầu hồi phục. Vết thương tuy nghiêm trọng nhưng thật mừng vì anh còn sống.''Cuộc sống của con người đang trở nên quá rẻ mạt, đến nỗi cái chết cũng không còn ý nghĩa gì nữa''Khập khiễng với cái nạng gỗ, từng bước anh tiến về phía tôi. Nụ cười buồn như một vết rạn trên gương mặt sạm nắng.Ba ngày trôi qua, những tàn tích của vụ cháy vẫn còn đó. Ánh lửa yếu ớt, soi rọi lên những gương mặt đã khuất. Với những que diêm cuối cùng, tôi thành kính, cầu mong cho những linh hồn ấy được tiễn đưa trọn vẹn."Gớm ghiếc thật""Anh nghĩ vậy sao?""...Chúng ta đã suýt mất mạng đấy. Sao lũ khốn đấy có thể biết được vị trí của quân khu nhỉ. Năm mươi năm, vị trí của các quân khu chưa từng bị lộ, luôn được đảm bảo giấu kín bởi lớp giáp ma thuật đã tạo ra một vỏ bọc vô hình. Chưa nói tới việc chúng đã đột ngột tấn công vào thời điểm nhạy cảm khi phó chỉ huy vắng mặt""...Có nội gián à. Em không biết nữa...Nhưng nếu chúng tấn công vào thời điểm nhạy cảm như vậy, không thể nào là chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Chắc chắn có gì đó không ổn đang diễn ra""Tình hình nghiêm trọng hơn chúng ta tưởng. Việc có nội gián trong hàng ngũ là một mối đe dọa lớn. Mọi sự việc xảy ra đột ngột đều vào lúc chúng ta sơ hở nhất, nếu chúng đánh sập được tháp chính, hậu quả sẽ rất khó lường. Rất có thể, có ai đó đã đứng đằng sau cuộc tấn công có quy mô này"Buông một tiếng thở dài, lòng tràn đầy những ưu phiền."...chúng thật sự có ý định giết chúng ta. Chỉ vì một đôi mắt không có thực ư...""Anh nghĩ là còn nhiều lí do hơn thế. Có lẽ là cả vấn đề chính trị. Không thể lường được âm mưu của chúng. Nhưng mà, càng nghĩ càng thấy bực...sức mạnh của chúng ngày càng lớn mạnh, trong khi ta lại chỉ có thể bất lực đứng nhìn''Đám lửa bùng cháy như có một sức hút khiến tôi không thể rời mắt khỏi. Bỗng nhiên cảm thấy cái chết thật đẹp đẽ và nhẹ nhàng. Những ánh lửa dữ tợn bỗng trở nên dịu dàng như những nàng tơ đang nhảy múa trong đám lụa đỏ, một vũ điệu ma mị đầy quyến rũ ôm trọn lấy những tâm hồn bất hạnh. Mùi khét của thịt cháy pha lẫn với mùi lông mềm đang bốc khói.Thật lạ lẫm.Đột nhiên, cái đập mạnh vào vai khiến tôi giật mình."Này. Đêm qua em lại dùng cái thứ thuốc phiện kia đấy à?""...em...không ngủ được..."Mơ màng xoa nhẹ đôi mắt, tôi nhắm nghiền rồi từ từ mở ra, cố gắng nhìn rõ bóng hình anh đang dần hiện."...Em vẫn đang cố gắng mà...Ba ngày qua em đều phải làm việc cật lực. Giấc ngủ rút ngắn cũng chỉ còn một hai tiếng...Vốn dĩ ngày thường đã bận rộn. Vào những lúc như thế này, thậm chí còn mệt mỏi hơn...""Ít nhất thì hãy giảm thiểu tần suất sử dụng. Đừng lạm dụng nó""...Em đã nói nó không phải là thuốc phiện mà...""Nhưng em đang lạm dụng chúng. Hãy nhìn lại chính mình đi!"Bất giác nhìn xuống cơ thể, tim thắt lại trước những vết chai sạn trên đôi bàn tay gầy guộc và làn da khô ráp.Tôi biết chứ, rằng có thể mình đang dần sa vào một cơn nghiện mãn tính. Nhưng đâu phải tôi sẽ phát điên lên vì thuốc phiện. Tuy vậy, anh nói đúng. Những dấu hiệu bất thường của cơ thể là bằng chứng rõ ràng cho thấy sức khỏe của tôi đang bị ảnh hưởng. Hoặc tệ hơn.Đứng trước đống tro tàn âm u, nơi những mảnh xương trắng lẫn lộn, tôi như nhìn thấy lại ngọn lửa hận thù của năm năm trước. Đám lửa ấy của năm năm trước và năm năm sau, vẫn luôn hiện hữu như một nỗi ám ảnh không dứt.Lều vải mỏng manh của tôi giờ chỉ còn là một đống tro tàn. Nhưng thật may, tôi đã không để lại bất cứ tài sản nào quá giá trị. Phần lớn morphine đã tan thành tro chỉ để lại một túi nhỏ khi ấy đem theo bên người."Có lẽ sẽ không có ai nói với em điều này, nhưng...em làm tốt lắm. Suýt chút nữa chúng đã thành công đánh sập tháp chính rồi""Khi em giương cung ngắm bắn. Họ nói rằng...em điên rồi...rằng họ cần hạ gục những con rồng chứ không phải rước thêm bất lợi vào phe ta..."Khẽ thở dài, hơi ấm từ lồng ngực anh hòa vào không khí lạnh lẽo, ngưng tụ thành một đám mây nhỏ mờ nhạt, rồi tan biến vào hư vô."Những người lính trẻ, khi mất đi sự chỉ huy, họ như những con thú lạc đàn, hoảng loạn và mất phương hướng. Trong khoảnh khắc sinh tử. Chỉ có hai thứ con người có thể nghĩ tới. Một là chạy trốn để bảo vệ mạng sống. Hai là chém giết, chiến đấu để tồn tại. Đâu mấy ai có thể giữ vững bình tĩnh khi những gì choáng ngợp trong tâm trí họ lúc đó chỉ là nỗi sợ cái chết...Con người, con vật. Sau cùng chúng ta cũng đều chỉ là những con thú nguyên sơ. Khi hoảng loạn hay lạc lối, bản năng là thứ sẽ dẫn dắt chúng ta""...Thật may là cứu viện đã tới kịp thời. Em không nghĩ màn khói đó có thể hoàn toàn đuổi chúng đi""Tổng chỉ huy còn đem theo vài pháp sư thuộc đội tinh anh. May mắn thật""...Còn nhiều thứ phải lo liệu. Anh nên nghỉ ngơi đi"Từ từ quay người, ánh mắt tôi hướng về phía bức tường thành cổ kính. Bức tường sừng sững, từng là biểu tượng của sức mạnh và sự bất khả xâm phạm, giờ đây lại trơ trọi với những vết nứt sâu hoắm.Liệu đây có phải là cơ hội mà tôi luôn mong chờ.