webnovel

Chương 4: Cơn bão đầu tiên

Cơn mưa mùa đông ào ào trút xuống mái ngói cũ kỹ của cô nhi viện. Những cơn gió rít lên, luồn qua các khe cửa hở, mang theo hơi lạnh cắt da cắt thịt. Đám trẻ nằm co ro trong những chiếc chăn rách nát, thi thoảng lại run lên bần bật vì rét.

Số 13 không ngủ được. Chiếc giường nhỏ của nó nằm sát cửa sổ, nơi nước mưa thấm qua những khe nứt trên tường, nhỏ từng giọt xuống mặt sàn. Lạnh buốt.

Bên ngoài kia, cơn bão đang nổi lên – không chỉ trong thiên nhiên, mà còn trong lòng nó.

Buổi sáng hôm đó…

"Này Số 13, dậy đi mà còn làm việc!"

Tiếng hét của bà nữ tu kéo nó về thực tại. Một bàn tay thô bạo giật mạnh tấm chăn khiến nó suýt ngã khỏi giường. Số 13 loạng choạng ngồi dậy, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ.

Công việc hằng ngày của nó là lau sàn nhà, xách nước, và đôi khi là dọn dẹp nhà bếp sau khi đám trẻ lớn hơn đã ăn uống xong. Nhưng hôm nay, có một nhiệm vụ mới: sửa lại đống gạch ngói trên mái nhà đã bị cơn gió đêm qua làm bung ra.

"Cẩn thận đấy, đừng có mà ngã chết. Làm phiền thêm cho ta nữa," bà nữ tu quát, mắt lườm lườm.

Số 13 không đáp, nó chỉ lặng lẽ ôm đống dụng cụ, trèo lên cầu thang gỗ dẫn lên mái nhà. Cơn gió lạnh như muốn xô ngã nó xuống từng bậc thang. Đứa trẻ gầy guộc run lẩy bẩy, nhưng vẫn cắn chặt môi, tự nhủ phải làm xong.

Lên đến mái nhà, cả một khoảng trời xám xịt hiện ra trước mắt. Cơn bão chưa dứt hẳn, gió vẫn rít gào xung quanh, như muốn hất tung mọi thứ. Mưa bụi táp vào mặt khiến mắt nó cay xè. Số 13 ngồi bệt xuống, nhìn chằm chằm những viên ngói nằm lộn xộn.

Phải nhanh lên.

Nó nhặt từng viên ngói, cố gắng kê lại chúng về đúng chỗ. Đôi tay nhỏ bé, lạnh cóng run rẩy bám lấy từng góc mái trơn trượt. Mỗi lần gió thổi qua, nó lại cảm giác như cả cơ thể mình có thể bị cuốn phăng đi.

Bỗng dưng, một tiếng "rắc" vang lên. Chiếc ngói dưới chân nó nứt đôi. Số 13 giật mình, chân trượt mạnh về phía dưới mái nhà. Nó hoảng loạn quờ quạng tìm thứ gì đó để bám vào, nhưng đôi tay gầy yếu không đủ sức giữ lại.

Cả thân người nó rơi xuống. Trong khoảnh khắc đó, Số 13 chỉ nghe thấy tiếng gió gào thét bên tai, lạnh buốt và hoảng loạn. Cơn đau nhói lên khi cơ thể nó va mạnh xuống đống cỏ khô bên dưới.

"Trời đất, lại gây chuyện à, đồ vô dụng!"

Tiếng bà nữ tu vang lên chói tai, nhưng âm thanh ấy như lạc đi trong đôi tai ù đặc của nó. Số 13 cố mở mắt, mặt đất dưới nó nhòe đi. Cơ thể đau nhức khắp nơi, từng hơi thở như bị bóp nghẹt. Nhưng điều khiến nó đau hơn cả là ánh mắt khinh miệt của bà nữ tu.

"Đến làm việc còn không xong. Mày đúng là một đứa trẻ vô dụng."

Không ai chạy lại đỡ nó dậy, không ai hỏi xem nó có đau không. Số 13 nằm im, mặc cho cơn mưa tiếp tục táp vào người. Nó muốn hét lên, muốn khóc, muốn nói rằng nó đã cố gắng hết sức. Nhưng cổ họng nó nghẹn đắng.

Cuối cùng, nó tự mình chống tay ngồi dậy. Vết xước rướm máu trên đầu gối và khuỷu tay bỏng rát, nhưng nó không kêu than một tiếng nào.

Lết từng bước nặng nề về căn phòng lạnh lẽo của mình, nó ngồi co ro trong góc giường, ánh mắt đờ đẫn nhìn ra bên ngoài.

Cơn bão vẫn còn đó, những cơn gió vẫn gào thét không ngừng nghỉ. Nhưng trong lòng nó, một cơn bão khác còn dữ dội hơn. Lần đầu tiên, nó thầm hỏi:

Tại sao mình lại tồn tại? Tại sao lại không để mình biến mất cùng cơn gió kia?

Nhưng rồi, câu trả lời lại vang lên yếu ớt từ sâu thẳm trái tim:

Vì mình vẫn còn sống. Dù có đau đớn thế nào, mình vẫn còn sống.

Đêm hôm đó, Số 13 ngồi lặng im rất lâu, nhìn mưa rơi. Trong bóng tối, đôi mắt nó ánh lên một tia sáng nhỏ – không phải của hy vọng, mà của sự kiên cường đang dần hình thành.