webnovel

Chương 2: Những đứa trẻ không tên

Thời gian trôi qua lặng lẽ như những giọt nước rỉ xuống từ mái nhà mục nát. Căn phòng của cô nhi viện vẫn vậy: tối tăm, ẩm thấp và ngập tràn tiếng khóc lóc yếu ớt. Đứa trẻ đã lớn hơn một chút, đủ để nhận thức được thế giới xung quanh mình là một nơi khắc nghiệt và lạnh lẽo.

Nó không có tên. Ở cô nhi viện này, không ai quan tâm đến việc đặt tên cho những đứa trẻ bị bỏ rơi. Những nữ tu gọi bọn trẻ bằng những con số được khâu lên mảnh vải cũ kỹ gắn trên ngực áo. Đứa trẻ ấy là "Số 13".

"Ê, Số 13, tránh ra!"

Một đứa trẻ lớn hơn hất vai nó sang một bên để tranh miếng bánh mì cứng như đá trên bàn ăn. Đứa trẻ loạng choạng, ngã dúi dụi xuống sàn lạnh. Tiếng cười khúc khích vang lên.

"Đồ ngốc, chẳng ai cần mày đâu!"

"Là đồ xui xẻo, Số 13 xui xẻo!"

Những lời chế giễu ấy cứ vang lên không dứt. Lũ trẻ ở đây cũng chẳng khá hơn nó là bao. Chúng cũng thiếu thốn tình thương, cũng đói khát và cô độc, nhưng chúng lại chọn cách trút giận lên kẻ yếu hơn – và đứa trẻ mang số 13 luôn là mục tiêu.

Đêm đến, khi tiếng ồn ào dần lắng xuống, đứa trẻ co ro trong góc giường. Chiếc chăn mỏng đã rách tả tơi không đủ che ấm cơ thể gầy gò của nó. Bên ngoài cửa sổ, ánh trăng mờ nhạt chiếu xuống như đang an ủi.

Nó ngước nhìn vầng trăng, đôi mắt to tròn ánh lên chút hy vọng mỏng manh. Trong thế giới lạnh lẽo này, nó thèm khát một điều gì đó ấm áp: một bàn tay nắm lấy nó, một giọng nói dịu dàng gọi tên nó thay vì con số lạnh lẽo kia.

"Chắc mình cũng có tên…" nó thì thầm, như để tự an ủi bản thân. "Có thể mẹ mình đã gọi mình một lần nào đó."

Nhưng ký ức của nó trống rỗng. Những câu hỏi không lời đáp cứ đè nặng lên tâm trí: Mình là ai? Mình từ đâu đến? Tại sao mình lại ở đây?

Một tiếng động đột ngột kéo nó về thực tại. Là tiếng bước chân của nữ tu già đến tuần tra. Nó vội nhắm mắt, cố giả vờ ngủ. Bà ta bước đến, nhìn lướt qua từng đứa trẻ, rồi dừng lại trước giường của Số 13.

"Lại khóc nhè à?" bà lẩm bẩm, giọng đầy khó chịu. "Lũ trẻ yếu ớt… Chẳng đứa nào ra hồn."

Bà ta rời đi, bỏ lại không gian tĩnh mịch và hơi lạnh len lỏi khắp nơi. Đứa trẻ mở mắt, nước mắt lặng lẽ tràn ra trên đôi gò má gầy gò.

Nó siết chặt mảnh chăn rách, đôi môi mím chặt như đang hứa hẹn với bản thân: Mình sẽ không khóc nữa. Mình sẽ không yếu đuối nữa.

Bởi vì trong thế giới này, nước mắt chẳng có giá trị gì.

---