Cũng khó trách sao Trương Huyền lại nổi điên. Thập Toàn Dược Dịch chỉ có thể khiến người ta hồi quang phản chiếu trong khoảng thời gian rất hạn chế, tầm một nén nhang. Cụ nội này không chịu đánh quyền, cứ đứng đó lải nhải mấy cái đạo lý đâu đâu, lại còn giác ngộ nhân sinh này nọ.
Giác ngộ cái bất ấy!
Không nhanh chóng để cho thư viện Thiên Đạo nhìn ra nguyên nhân bệnh tật, chờ sau một nén nhang nữa, ông ngỏm củ tỏi, vậy mọi cố gắng nãy giờ của tôi đều thành công cốc sao? Tôi cũng không muốn ở lại chỗ này để bảo hộ vương quốc Thiên Huyền thay cho ông đâu?
Chưa kể, danh tiếng của tôi phải làm sao đây?
Danh tiếng bại hoại, sau này làm sao còn vui vẻ mà lừa tiền nữa chứ?
Cho nên, thấy đối phương mãi không chịu đánh quyền, Trương Huyền không kìm nổi, lập tức vung tay đánh ngất.
Dẫu sao thì lúc này cụ ấy đã uống nước thuốc rồi, hôn mê cũng chẳng chết.
Mà đối với Trương Huyền, đánh quyền hay hôn mê sau đó bắt mạch cũng như nhau mà thôi.
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com