Là hộ vệ của Danh Sư, anh ta biết rõ danh tiếng và địa vị của tam sư ở vương quốc. Khi họ ra về mà chỉ để cho một tên quản gia ra tiễn, còn cái… "tên bịp" kia, ngay cả bóng cũng chẳng thấy đâu?
Thật không vậy?
Chẳng phải các ngài đi vạch mặt tên khốn ấy sao? Tặng quà cáp cho một tên quản gia, lại còn gọi "Tôn huynh"… Chuyện quái quỷ gì đây?
A Vân có cảm giác, hình như mình sai rồi, hơn nữa còn sai rất to.
Lẽ nào… tay Dương Huyền này thực sự là Danh Sư?
Đám người vừa rồi nghe thấy anh ta phán chắc như bắp rằng Dương Huyền sắp sửa bị vạch mặt, nhưng giờ chứng kiến cảnh này cũng đều xây xẩm mặt mày.
Chẳng phải ngươi vừa bảo là giả à? Ngươi mở to mắt ra nhìn xem, tại sao chỉ là quản gia mà đã được tôn trọng đến thế?
Quan trọng nhất chính là… còn được gọi là Tôn Huynh?
Lưu sư, ngài đã trên 60 rồi đó, tay Tôn Cường ấy chưa đến 40 đâu, tại sao ngài có thể mở miệng gọi tên đó là Tôn Huynh được vậy?
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com