Cũng chả trách Trương Huyền không được vui. Hắn bảo cần thảo dược trân quý cũng chỉ là cái cớ mà thôi. Có chân khí thuần khiết giúp lưu thông huyết mạch rồi, còn cần quái gì thảo dược?
Nhưng nếu đối phương đi mua thì hắn làm sao kiếm được tiền đây?
Đang suy nghĩ nên giải thích thế nào để đối phương phải ngoan ngoãn nhè tiền ra, đồng thời không dám chen mỏ vô những chuyện này nữa, bỗng hắn thấy Lăng Thiên Vũ tự dưng vỗ trán một phát, vừa cười vừa nói, "Dương sư, ngài thấy đó, tôi không mấy am hiểu về thuốc men, nên e là phải làm phiền ngài mua giúp rồi!".
Vừa nói, ông ta vừa rút ra một xấp kim phiếu, đưa qua.
Thực ra cũng chẳng phải do ông ta lĩnh ngộ được ý tứ của Trương Huyền, mà là theo ông ta thấy, người luyện võ ai ai cũng có những bí kíp riêng. Vị Danh Sư trước mặt, có thể chữa được bệnh của vợ mình, thứ bệnh mà ngay cả đại sư Nguyên Ngữ cũng phải bó tay, chắc chắn là ngài ấy định dùng đến phương thuốc độc môn nào đó.
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com