"Lúc này mà còn muốn tìm Tiêu Hàn?" Tần Tường tức giận đến cả người run rẩy, mắng to chỉ ra ngoài cửa: "Mày cái đồ bất hiếu, giờ mày dám đi thì sau này đừng quay về nữa. Tao coi như không có đứa con như mày."
Tần Hi Á nghe được câu này, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Tường, trong lòng bỗng chua xót vô cùng, mấy ngày này cha cô đã già hơn rất nhiều, tiều tụy đến không ra hình người, lòng cô rất đau cũng rất áy náy, cô không muốn chọc ông tức giận nữa, nhưng giờ không còn nhiều thời gian, cô nhất định phải rời khỏi đây, nhất định phải nhanh chóng đi lấy máu xét nghiệm, nếu như trong máu đúng là có thuốc mê, vậy có thể chứng minh Hàn Tú Thành có vấn đề, mẹ cô mất không phải việc ngoài ý muốn, mà là có người động tay!
Lam Thiên Vũ nói đúng, mẹ cô không thể chết không rõ ràng như vậy được, cô nhất định phải điều tra ra chân tướng, đòi lại công đạo cho mẹ.
Nghĩ tới đây, Tần Hi Á khởi động xe lái ra ngoài.
"Cô ta đi thật?"
"Nhẫn tâm quá..."
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com