Đi ngang qua một cửa hàng bánh ngọt Trung Quốc, Dạ Diễm bảo Triệu Quân dừng xe lại: "Đi mua một phần chè cao lương vị khoai môn mang về, Thiên Vũ thích ăn."
"Vâng, cậu chủ." Triệu Quân dừng xe bên đường, xuống xe đi đến cửa hàng bán bánh ngọt mang về.
Dạ Diễm nhìn điện thoại di động, vẫn chưa có tin nhắn trả lời, hẳn là Thiên Vũ ngủ say thật rồi, trước đây mỗi ngày anh ra ngoài tiếp khách, dù là khuya cỡ nào thì cô vẫn chờ anh về, có đôi lúc cô không nhịn được ngủ quên mất nhưng chỉ cần nghe được tiếng động nhỏ sẽ thức giấc, sau đó dịu dàng giúp anh tắm rửa thay đồ.
Mỗi lần như vậy, dù có mệt mỏi cỡ nào anh cũng quên hết, sau đó yêu cô triền miên như lửa.
Bây giờ cô ngày càng săn sóc, càng ngày càng ngoan hơn, biết phối hợp với anh hoan ái, còn có thể nhiệt tình chủ động, anh ngày càng yêu cô sâu đậm.
Mong sao đoạn tình cảm này sẽ có thể thiên trường địa cửu*, mãi mãi không thay đổi. (*Thiên trường địa cửu: Lâu dài như trời đất)
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com