"Được." Dạ Diễm hít sâu một hơi, "Nếu như em sợ phải đối mặt với chuyện này, anh sẽ bảo Triệu Quân đưa em về nhà, em về nhà đợi tin..."
"Không." Lam Thiên Vũ không ngừng lắc đầu, "Em sẽ không trở về nhà họ Dạ nữa, không bao giờ..."
Nói xong Lam Thiên Vũ kéo tay Tiêu Hàn, "Chúng ta đi thôi."
"Được." Tiêu Hàn ôm cô rời đi.
Mọi người bao gồm cả Kiều Tinh và Lôi Liệt đều không sao hiểu được Lam Thiên Vũ, cho dù cô không muốn trở về nhà họ Dạ, không muốn hòa hợp với Dạ Diễm thì cũng không nhất thiết phải ở bên cạnh Tiêu Hàn.
Chỉ có Lãnh Nhược Băng mới hiểu, Lam Thiên Vũ chắc chắn có nỗi khổ tâm riêng, có chuyện bất đắc dĩ gì đó khiến cô phải đẩy Dạ Diễm ra xa, cho nên cô mới mượn Tiêu Hàn làm cái cớ để rời xa Dạ Diễm...
Thẩm Tang Hải nắm chặt tay Lãnh Nhược Băng, dành cho bà sự an ủi.
"Haiz..." Ông cụ Dạ thở dài một hơi, chuyện tình cảm của bọn trẻ ông thật sự không hiểu.
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com