"Thiên Vũ, anh ra ngoài trước, em mau mặc quần áo vào đi."
Dạ Diễm mặc quần áo xong thì vội vàng xông ra ngoài, Lam Thiên Vũ vẫn còn ngạc nhiên sợ hãi ngồi trên giường, trái tim gần như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, trước mắt không ngừng hiện ra hình ảnh của bản cam kết bằng máu...
Không biết đã qua bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào cắt đứt suy nghĩ của Lam Thiên Vũ, cô lấy lại tinh thần, cuống quýt mặc thêm áo khoác vào, chạy tới cửa, cô nhìn thấy một người...
Cung Vũ Dao mặc một bộ quần áo bệnh nhân màu trắng đứng trước cửa phòng cô, tóc xõa dài, một đôi mắt u ám, nhìn cô chằm chằm như một con quỷ.
Lam Thiên Vũ vô cùng hoảng sợ nhìn cô ta, hoang mang lắc đầu: "Đừng, đừng quả báo lên Thiên Dực, đừng..."
Cung Vũ Dao lấy bản cam kết bằng máu ra trước mặt cô, dùng khẩu hình miệng nói từng câu từng chữ: "Đúng, là, cô, và, anh, Diễm, vừa, ở, bên, nhau, thì, con, trai, cô, sắp, mất, mạng, rồi!"
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com