"Cô nghĩ được vậy là tốt rồi." Công tước Louis vui mừng nở nụ cười, "Mỗi người đều gặp phải đủ loại khó khăn, gặp được thì dũng cảm đối mặt, nên buông thì buông, mọi chuyện rồi sẽ khá hơn."
"Ừm." Tần Hi Á cười với anh ta một cái, "Cảm ơn anh đã an ủi tôi, hiện tại tâm trạng của tôi đỡ hơn nhiều rồi, anh không cần ở đây với tôi nữa."
"Dù sao tôi cũng rảnh rỗi." Công tước Louis ngồi trên ghế sô pha, "Thật ra tôi cũng không thích ồn ào, vừa khéo bây giờ có thể nghỉ ngơi một chút."
"A..." Tần Hi Á hơi lúng túng, ở chung một phòng với anh ta thế này, nhìn nhau không nói gì, bầu không khí thật sự hơi là lạ.
"Đúng rồi, cô đã tặng quà chưa?" Công tước Louis thần thần bí bí hỏi.
"Quà gì?" Tần Hi Á thốt lên, hỏi xong mới kịp phản ứng, "Anh đang nói đến quà đầy tháng của Thiên Tuyết hả? Rồi."
"Tôi cũng thế." Công tước Louis đứng dậy, "Vậy ở đây không còn chuyện của chúng ta nữa, chúng ta đi thôi."
"Hả? Đi đâu?" Tần Hi Á ngây ngẩn cả người.
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com