"Được rồi, tôi sẽ ở lại." Từ trước đến nay, Lôi Liệt luôn là người dễ nói chuyện: "Vậy các người sắp xếp y tá đến chăm sóc cho cô ấy, tôi qua thăm chiến hữu được đưa đến lần trước."
"Được." Bác sĩ Uông gật đầu: "Đúng lúc tôi muốn đi kiểm tra phòng bệnh, thuận đường đưa anh đi."
"Không cần đâu, tôi đi mua ít đồ, lát nữa sẽ tự mình đi tìm anh ta, anh làm việc của mình đi."
"Vậy được rồi."
…
Ở một cửa hàng gần bệnh viện, Lôi Liệt mua một số hoa quả và sữa rồi xách đến bệnh viện, anh ta mua hai phần, một phần mang qua chỗ chiến hữu, một phần đưa cho cô gái ngoại quốc kia.
Cô gái ngoại quốc ở lầu một, cho nên anh ta đi đến chỗ cô ấy trước, vừa mới đến gần phòng bệnh, anh ta đã nghe thấy âm thanh huyên náo, tiếng cô gái hoảng sợ thét chói tai, ngoài ra còn có tiếng y tá khuyên nhủ: "Cô đừng kích động như thế, nơi này là bệnh viện, không ai muốn làm tổn thương cô…"
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com