Tắt điện thoại, Lam Thiên Vũ đau lòng nói với Dạ Diễm: "Họ sẽ không về đây, sẽ ở lại bệnh viện đến chiều thì ra sân bay luôn."
"Cũng tốt, đỡ phải chạy đi chạy lại." Dạ Diễm mỉm cười nói với cô: "Em đó đừng suy nghĩ lung tung nữa, Ngưng Nhược vừa khỏi bệnh, em không phải sợ cô ấy sẽ bị kích động sao?"
"Ha ha, em biết rồi." Lam Thiên Vũ khẽ cười một tiếng: "Nếu Ngưng Nhược đã không tới thì chúng ta tới thăm Tần Vi Nhi đi, từ sau khi cô ấy xảy ra chuyện chúng ta vẫn chưa đi thăm cô ấy, tổng giám đốc Tần đã giúp đỡ chúng ta nhiều như vậy, trong lòng em thất rất áy náy."
"Nhưng hiện giờ tình trạng của Tần Vi Nhi rất nghiêm trọng, anh sợ cô ấy sẽ làm tổn thương tới em." Dạ Diễm lo lắng.
"Có anh ở đây mà, không có việc gì đâu." Lam Thiên Vũ véo má anh.
"Em nói cũng đúng…" Dạ Diễm nắm chặt lấy tay cô: "Anh gọi điện thoại cho tổng giám đốc Tần, nếu như chú ấy có nhà thì chúng ta cùng đi."
"Được."
…
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com