Tần Tường vừa nghe lời này lập tức nóng nảy: "Đi làm gì? Vừa rồi tôi chỉ nổi nóng nhất thời, nói vài câu tức giận, cũng không nói cậu cái gì, cậu không nhất thiết phải chuyển ra ngoài chứ."
"Tôi biết." Dạ Diễm vỗ vỗ cánh tay ông, "Ngài là trưởng bối, cho dù thật sự dạy dỗ tôi vài câu cũng là hợp tình hợp lý, tôi sẽ không ghi hận, nhưng người một nhà chúng tôi ở chỗ ngài thật sự không tiện, chúng tôi cần có không gian riêng của chính mình, hơn nữa mẹ vợ tôi cũng nói ngày kia họ sẽ tới đây, chúng tôi chuyển ra ngoài vẫn tốt hơn."
"Cậu quyết định thật rồi?" Tần Tường cau mày.
"Đã quyết." Dạ Diễm gật đầu, "Chúng tôi có người già và đứa nhỏ, lại còn phụ nữ có thai, cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi không đồng nhất, thật sự không thích hợp ở chung."
"Được rồi." Tần Tường bất đắc dĩ gật đầu, "Nếu ý cậu đã quyết, tôi cũng không ép, tôi có rất nhiều biệt thự nơi đó, cậu có thể tùy ý chọn một chỗ."
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com