Dạ Diễm nghiến răng nghiến lợi quát lên: "Ôn Hải, tôi vẫn biết ông không phải là người tốt, không ngờ ông lại quá bỉ ổi như thế, tôi vừa mới cứu ông mà ông lại chĩa súng vào tôi sao?"
"Cậu tưởng tôi không biết…" Hai tay Ôn Hải nắm chặt khẩu súng, thoi thóp dựa vào tường cười chế giễu: "Cậu cứu tôi chỉ là không muốn tôi chết trong tay người khác, cậu muốn tự tay giết tôi để hả giận trong lòng cậu thôi."
"Trái tim ông thật đen tối." Dạ Diễm tức giận: "Harry nói quả không sai, loại người như ông chỉ nhớ thù chứ không nhớ ơn, ông đúng là đáng chết. Nhưng ông yên tâm đi tôi không giết ông, tôi đã nói là sẽ đưa ông ra trước vành móng ngựa, tuyệt đối sẽ không nuốt lời. Bây giờ ông còn chưa hết gây tê, căn bản là không thể đánh được tôi, nên bỏ súng xuống đi, đừng đấu tranh vô ích nữa."
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com