Lam Thiên Vũ không chịu cầm máy, lạnh lùng đẩy Dạ Diễm ra, bước nhanh lên lầu. Dạ Diễm cau mày sắp nổi giận, cô đi vào phòng đóng cửa thật mạnh vang lên một tiếng rầm rất to.
"Thái độ gì vậy." Dạ Diễm khó chịu, xem ra mấy ngày này anh đối xử với cô tốt quá, cô ta càng được nước lấn tới, không thèm để ý tới anh.
"Ồ, Thất bại rồi hả?" Tiêu Hàn mỉa mai cười, "Thiên Vũ sẽ không thể thích cậu, cho dù cô ấy có cưới cậu cũng là vì đứa bé, trái lòng cô ấy mãi mãi chỉ có người khác."
"Cậu thật buồn cười." Dạ Diễm lạnh lùng nói, "Nếu cô ấy thật sự yêu cậu, tại sao lại không cưới cậu?
Cậu sẵn sàng chấp nhận những đứa trẻ trong bụng cô ấy, cô ấy không sẵn sàng chọn cậu, điều này chứng tỏ điều gì? Cô ấy không có tình cảm gì với cậu cả. "
"Cậu nói bậy…"
Tiêu Hàn còn muốn nói gì đó nhưng Dạ Diễm đã cúp máy, anh nghĩ rằng không nên phí thời gian với anh ta, dù sao thì bây giờ người thắng cuộc vẫn là anh, anh không cần quan tâm tới kẻ thua cuộc.
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com