Nghe Vương Bảo Nhạc gọi mình như vậy, gương mặt luôn hiền lành của Minh Khôn Tử lại càng trìu mến hơn, trong mắt đầy vẻ vui mừng, giọng nói tang thương như ẩn chứa chút gì đó lay lắt, tựa truyền đến từ bao năm tháng xưa cũ vang vọng trong Vạn Pháp các và tâm thần của Vương Bảo Nhạc.
"Con... đã hiểu rồi ư?"
Nghe vậy, hô hấp của Vương Bảo Nhạc đột nhiên trở nên dồn dập hơn. Lúc trước, dù hắn ý thức được có lẽ tất cả ở đây chỉ là mộng, trí nhớ về Liên bang mới thật sự là mình, nhưng sau khi nghe Minh Khôn Tử nói vậy thì trong lòng Vương Bảo Nhạc vẫn rung động không thôi.
"Đã hiểu rồi ư..."
Vương Bảo Nhạc thì thào tự nói, nhìn những kiến trúc xung quanh, lúc này chúng cũng dần biến thành mơ hồ như Minh Khôn Tử khiến cho hắn có thể xuyên qua từng dãy cung điện để nhìn những đệ tử Minh Tông quen thuộc đang lui tới giữa không trung ở bên ngoài.
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com