webnovel

Chương 96: Đứa trẻ mất rồi (4)

Éditeur: Nguyetmai

An Noãn không ngờ lại nghe được những lời này từ miệng của La Hiểu Yến, người bạn tốt nhất của cô cũng nghĩ cô như vậy.

Cuối cùng, An Noãn không nói gì nữa mà lập tức rời khỏi đó.

Tận cùng đau khổ của cuộc đời chắc cũng chỉ đến thế mà thôi.

***

Hà Tư Kỳ tỉnh lại trong bệnh viện, nhìn thấy Mạc Trọng Huy ngồi bên cạnh mình, cô ta kích động hỏi, "Con của em còn không?"

Mạc Trọng Huy lắc đầu.

Hà Tư Kỳ liền nổi điên, mặc kệ bản thân đang truyền nước biển, cô ta ngồi dậy nắm lấy cổ áo của Mạc Trọng Huy, gào thét, "Là An Noãn giết chết con của chúng ta! Là cô giết chết con của chúng ta! Em phải tống cô ta vào tù, em phải để cô ta mãi mãi không thấy được ánh sáng mặt trời!"

Mạc Trọng Huy nắm lấy vai cô ta, khẽ nói, "Em bình tĩnh lại đi."

Nhưng cô ta vẫn không thôi gào thét, "Sao anh lại bảo em bình tĩnh, con của em không còn nữa, nó còn quan trọng hơn mạng sống của em! Mạc Trọng Huy, anh phải trả thù cho con của chúng ta! Em sẽ không tha cho An Noãn đâu!"

Mạc Trọng Huy đẩy ngã cô ta, quát lên: "Đứa con mất rồi, em là người chịu trách nhiệm lớn nhất, bảo em ở bệnh viện nghỉ dưỡng, tại sao em lại chạy đi tìm An Noãn hả? Cho dù em có báo cảnh sát, An Noãn cũng chỉ xem là tự vệ thôi."

Hà Tư Kỳ nằm trên giường bệnh, không ngừng rơi nước mắt, lòng nhói đau hơn cả cơ thể mình.

"Mạc Trọng Huy, em cũng đã thành ra như vậy rồi, anh còn nói giúp cho con đàn bà kia. Giờ con mất rồi anh vui lắm đúng không? Như vậy thì anh có thể không cần suy nghĩ gì rời bỏ em, ở bên cạnh con đàn bà đó phải không? Mạc Trọng Huy, sao anh lại có thể đối xử với em như vậy! Đứa con trong bụng em là con của chúng ta cơ mà."

Mạc Trọng Huy hít thở sâu, đứng dậy, lạnh lùng nói từng câu từng chữ, "So với em, thứ An Noãn mất đi còn nhiều hơn, em tự mình suy nghĩ lại đi."

Nhìn hình bóng hắn rời khỏi, dáng vẻ lạnh lùng đó như sự xa cách của hai trái tim, càng ngày càng xa.

***

An Noãn ở bên ngoài cả ngày, đến tối mới trở về nhà.

Khi đi vào biệt thự, nhìn thấy Mạc Trọng Huy đang lạnh lùng ngồi bất động trên ghế sofa khiến cô cảm thấy hơi rùng mình.

An Noãn mặc kệ hắn, định luồn qua đi lên lầu.

Giọng nói lạnh lùng vang lên, "Hôm nay đi đâu?"

An Noãn đi đến cầu thang thì dừng lại, trả lời với vẻ không vui, "Tôi đi đâu là tự do của tôi, không cần báo cáo với anh."

"Cô đang nói chuyện với tôi bằng cái giọng điệu gì đấy hả?"

Mạc Trọng Huy đứng dậy, đi đến chỗ cô.

An Noãn nhếch môi, châm biếm mói, "Sao hả, lại muốn động tay động chân với tôi à? Mạc Trọng Huy, tôi chịu đựng đủ rồi, chơi với người không giữ lời hứa như anh, tôi không chơi nữa."

Mạc Trọng Huy nắm lấy tay cô, mắt híp lại, hỏi từng câu từng chữ, "Ý cô là sao? Cô cho rằng tôi vẫn luôn chơi với cô đấy à?"

An Noãn bất lực rút tay mình ra, lạnh lùng nói: "Tôi mệt rồi, để tôi lên lầu nghỉ ngơi đi."

Khi trở về phòng, Mạc Trọng Huy không theo lên.

An Noãn dọn dẹp hành lý của mình, chỉ có một túi nhỏ là xong. Khi đến không mang gì cả, khi đi cũng không có gì phải mang đi. Cô đúng là điên mới nghe lời của Nghê Tuệ làm việc sai lầm này.

Cô gọi điện cho Thẩm Cầm Phong.

Mỗi lần Thẩm Cầm Phong nhìn thấy số điện thoại cô là lại thấy đau đầu.

"Cô An, chắc không phải là cô có hứng thú với tôi đấy chứ? Một ngày gọi nhiều cuộc điện thoại cho tôi như vậy, nếu để ngài Mạc biết được thì tôi sẽ gặp phải xui xẻo đó."

An Noãn đã quen sự châm biếm của anh ta, nghiêm túc hỏi, "Bác sĩ Thẩm, anh nghĩ được cách chưa? Tôi muốn gặp Thường Tử Phi một lần."

"Cô nóng lòng muốn gặp cậu ta như vậy làm gì? Đợi cậu ta xuất viện, không phải sau này sẽ có nhiều cơ hội gặp mặt hơn sao? Sao cô phải gặp ngay lúc này, gây phiền phức cho tôi chứ?"

"Không, sau này không được gặp nữa." An Noãn ngắt lời anh ta, "Bác sĩ Thẩm, làm phiền anh, dù thế nào xin anh cũng hãy sắp xếp cho tôi gặp anh ấy một lần đi, coi như tôi cầu xin anh đấy!"

Thẩm Cầm Phong cũng là người thông minh. Sau khi gác điện thoại, anh ta không thể điềm tĩnh như vậy nữa. Nếu cứ tiếp tục che giấu, chỉ sợ Mạc Trọng Huy sẽ giết chết anh ta.

Suy nghĩ một hồi, anh ta liền gọi cho Mạc Trọng Huy, nói rõ hết mọi chuyện cho hắn nghe.

Đầu dây bên kia, Mạc Trọng Huy im lặng, khiến cho anh ta bắt đầu lo lắng.

"Ngài Mạc, anh có đang nghe không đấy?"

Sau một hồi, anh ta mới nghe thấy lời dặn dò của Mạc Trọng Huy, "Cứ làm theo lời cô ấy đi, để hai người họ gặp nhau."

"Nhưng mà mẹ của Thường Tử Phi… tôi không giải quyết được."

Mạc Trọng Huy lạnh lùng nói, "Không giải quyết được thì dẹp bệnh viện đi."

Sau khi gác điện thoại, Thẩm Cầm Phong cảm thấy phiền lòng, lần này anh ta đã chọc phải ai mà lại gặp chuyện như vậy chứ. Một Hà Tư Kỳ thần kinh không ổn định đã đủ khiến anh ta đau đầu lắm rồi, bây giờ lại thêm một An Noãn không chịu buông tha, ở giữa còn có một Mạc Trọng Huy không nói lý lẽ nữa.

Sau khi hít thở sâu, anh ta liền gọi cho An Noãn.

An Noãn nhận được điện thoại của Thẩm Cầm Phong, cô gần như vui đến nỗi nhảy cẫng lên. Sau khi gác điện thoại, cô bắt đầu phiền não, tới lúc gặp được Thường Tử Phi cô sẽ nói những gì đây.

Mạc Trọng Huy không gõ cửa mà đi thẳng vào phòng cô, nhìn thấy cô đang ngồi trước gương đắp mặt nạ, hắn thở phào nhẹ nhõm.

"Mạc Trọng Huy, anh có thể đừng vào phòng tôi nữa được không?"

"Tối vậy rồi còn đắp mặt, từ lúc nào mà cô bắt đầu quan tâm đến việc chăm sóc da thế? Có phải sắp đi gặp người quan trọng không?"

Tim An Noãn đập mạnh, liền che giấu, "Tuổi tác lớn rồi, không chăm sóc sẽ mau già lắm."

Mạc Trọng Huy không vạch trần cô, đi đến bên kia cầm lấy túi của cô mở ra xem, nói, "Hành lý của cô có thế này thôi hả? Quần áo túi xách tôi mua cho cô, cô không mang đi à?"

An Noãn lột mặt nạ ra đi đến trước mặt hắn, giành lại cái túi, nổi giận nói, "Mạc Trọng Huy, anh có ý gì?"

Mạc Trọng Huy cười ồ lên, nắm lấy cằm của cô, lạnh lùng nói, "An Noãn, tôi đang muốn hỏi cô đây, cô định trốn đi đâu? Cô tưởng cô hại chết con của tôi thì cô có thể dễ dàng bỏ đi như vậy sao?"

"Mạc Trọng Huy, Hà Tư Kỳ sảy thai không liên quan đến tôi, là do cô ta tự mình chuốc lấy."

Mạc Trọng càng ra sức hơn, An Noãn chỉ cảm thấy cằm của mình bị hắn bóp đến mức nghe thấy cả tiếng ken két.

Hắn tiếp lời, "An Noãn, cô đừng tưởng tôi không biết cô đang nghĩ gì, khiến Hà Tư Kỳ sảy thai, mục đích của cô đạt được rồi, giờ cô đến gặp Thường Tử Phi một lần, từ biệt với cậu ta rồi sau đó sẽ bỏ đi phải không?"

An Noãn cảm thấy bất lực, tất cả những gì cô làm chẳng bao giờ giấu nổi Mạc Trọng Huy.

"Mạc Trọng Huy, tôi đi rồi, tác thành cho anh và Hà Tư Kỳ không tốt sao? Hai người còn trẻ như vậy, con mất đi vẫn còn có thể có nữa mà."

An Noãn chưa nói xong thì cảm thấy người nhẹ đi.

Mạc Trọng Huy đã bế cô sang phòng của hắn, hung hăng quẳng cô lên giường rồi lột hết đồ ngủ và đồ lót của cô ra.