webnovel

Chương 439: Bác và mẹ cháu không chỉ là anh em (5)

Éditeur: Nguyetmai

"Noãn Noãn, cháu muốn biết cái gì có thể trực tiếp hỏi bác, cháu cách xa người nhà họ Mạc một chút, không một ai tử tế cả."

"Cháu hỏi bác, bác sẽ nói thẳng cho cháu biết sao?"

"Chuyện cháu nên biết, bác đều sẽ nói cho cháu biết. Chuyện cháu không nên biết, không cần hỏi."

"Cháu muốn biết bác và mẹ cháu có phải có quan hệ loạn luân hay không?"

"An Noãn!" Ông dùng sức đập mạnh lên bàn làm việc.

An Noãn cười lạnh, "Cháu hỏi rồi bác vẫn sẽ không nói cho cháu biết. Mạc Bình Giang nói trong lòng mẹ cháu luôn có một người bà rất yêu rất yêu, người đó không phải là bác ấy, cũng không phải là ba cháu. Cháu hỏi bác ấy là ai, bác ấy bảo cháu đi hỏi bác."

An Noãn dùng sức lau nước mắt, "Bác luôn rất thương cháu, cháu rất cảm kích bác, khoảng thời gian này cháu cũng cảm thấy rất hạnh phúc. Nhưng lúc cháu biết quan hệ của bác và mẹ cháu không đơn thuần như vậy, cháu lại không có cách nào thản nhiên đối mặt với bác được nữa. Ba cháu là một người ba vĩ đại, ông ấy còn là một người chồng vĩ đại. Mẹ cháu sinh cháu xong thì qua đời, trong hai mươi mấy năm sau đó, ba cháu cũng không lấy vợ mới, bên cạnh bao nhiêu người giới thiệu cho ba, ba luôn cười lắc đầu. Khi còn bé cháu rất tùy hứng, cháu nói với ba, không cho ba lấy dì khác, ba cười nói ba sẽ không để cháu bị tủi thân. Sau này cháu trưởng thành rồi, cháu bảo ba tìm mẹ kế cho cháu, ba cười nói, ba có cháu là đủ rồi."

Thẩm Diệc Minh càng dùng sức day ấn đường mạnh hơn.

"Bác hai, bác nói cho cháu biết, bác và mẹ cháu chỉ là quan hệ anh em, nếu không, cháu không biết tương lai nên đối mặt với bác thế nào."

Thẩm Diệc Minh nhìn vào mắt cô, nói rõ từng câu, "Noãn Noãn, bác và mẹ cháu không chỉ là quan hệ anh em, bác và bà ấy yêu nhau."

Ngoài cửa vang lên tiếng đồ sứ rơi xuống đất vỡ tan.

An Noãn khóc kéo cửa ra, chạy đi.

Ngoài cửa, cái khay trong tay Tiết Ngọc Lan rơi xuống đất, đồ sứ vỡ đầy bên chân bà.

Ba mươi mấy năm qua, bà giả vờ kiên cường, nhưng vào giờ phút này đã hoàn toàn tan vỡ.

"Tại sao? Tại sao phải đối xử với tôi như vậy?" Nước mắt bà tuôn rơi.

Từ trước đến nay bà không biết khóc. Từ nhỏ ba bà đã nói với bà, nước mắt là thứ vô dụng nhất, nó không chỉ không giải quyết được vấn đề, ngược lại sẽ khiến con trở nên hèn nhát.

Thẩm Diệc Minh lo lắng cho An Noãn, có chút nóng nảy nói, "Tôi tưởng là bà luôn biết."

"Đúng, tôi luôn nghe nói, nhưng ông sẽ không hiểu được cảm giác khi nghe chính miệng ông nói đâu. Diệc Như rời đi ba mươi năm, ông nói cho tôi biết, có phải ba mươi năm qua ông đã hoàn toàn buông bỏ cô ấy rồi không? Từ trước đến nay ông chưa từng đi tìm cô ấy, có phải có nghĩa là ông không còn yêu cô ấy nữa rồi không?"

Ngực Thẩm Diệc Minh đau thắt khó chịu, rất nhiều điều trong quá khứ ông không muốn nhắc đến lại luôn dễ dàng bị người khác nhắc lại, khiến ông phải chịu đựng vết thương nặng nề đã từng chịu một lần nữa.

Mãi không có được câu trả lời, Tiết Ngọc Lan chạy đến trước mặt ông, kéo áo sơ mi của ông hỏi, "Thẩm Diệc Minh ông trả lời tôi đi, nhiều năm như vậy rồi, ông đã quên cô ấy chưa?"

Ông ấn ngực, thấp giọng nói, "Tôi luôn muốn quên, luôn rất cố gắng để quên đi."

"Nhưng không quên được đúng không?"

"Ngọc Lan, bà đi theo tôi từ lúc tôi hoàn toàn không có gì. Bà sinh Thần Bằng cho tôi. Ba mươi năm qua, bà đã ủng hộ tôi rất nhiều trong sự nghiệp. Tôi có thể có được ngày hôm nay, một nửa là công lao của bà. Tôi rất cảm kích bà, rất cảm kích ba của bà. Ba mươi năm qua, tôi luôn cảm thấy tình yêu không quan trọng như vậy, hai người ở bên nhau sống đơn giản, sinh con dưỡng cái, cả đời cứ như vậy là được. Nhưng từ lúc tôi tìm Noãn Noãn về, tất cả suy nghĩ đều đã khác. Tôi không thể không thẳng thắn với bà, Noãn Noãn là con gái tôi."

Khoảnh khắc đó, bà cảm thấy bầu trời trên đỉnh đầu sắp sập xuống, giống như nghe thấy tiếng cả thế giới sụp đổ.

"Tôi không biết Noãn Noãn là con gái tôi, luôn không biết, nếu không tôi sẽ không để nó lưu lạc ở bên ngoài ba mươi năm. Bà có biết tôi hối hận thế nào, tự trách thế nào không? Tôi luôn tưởng rằng nó là con gái của An Hồng Minh, cho dù biết nó bị hãm hại ngồi tù, tôi cũng không đi cứu nó. Tôi thật sự quá độc ác, thật sự quá độc ác. Bây giờ báo ứng cũng đến rồi, nó là con gái tôi, nó lại là con gái tôi. Tôi không biết phải cưng chiều nó như thế nào, như thế nào mới coi là đối tốt với nó. Tôi chỉ muốn giao cả thế giới vào tay nó, thậm chí giao cả thế giới cho nó cũng vẫn cảm thấy không đủ."

"Đủ rồi!" Bà ngắt lời ông, "Ông không cảm thấy nói những lời này trước mặt tôi rất quá đáng à! Tôi cũng sinh con trai cho ông, đã có lúc nào ông quan tâm đến Thần Bằng chưa? Từ lúc nó ra đời, ông chưa từng bế nó lấy một lần. Lúc nó còn rất nhỏ, ông đã đưa nó ra nước ngoài, để nó một mình đối mặt với thế giới xa lạ. Nếu như là An Noãn, ông sẽ nỡ sao? Ông chỉ muốn dùng thời gian cả ngày để bế nó đúng không! Thẩm Diệc Minh, ông không cảm thấy ông đối với mẹ con chúng tôi quá ích kỷ, quá quá đáng sao?"

"Xin lỗi!" Trừ câu này ra, ông không biết còn có thể nói cái gì nữa.

"Xin lỗi có tác dụng gì? Tôi đi theo ông ba mươi năm, cuối cùng đổi lấy một câu 'xin lỗi' của ông!"

Tiết Ngọc Lan nói rồi dùng sức lau nước mắt.

"An Noãn biết không?" Bà cố gắng để mình bình tĩnh lại.

Thẩm Diệc Minh lắc đầu, "Tôi không dám nói cho nó biết, cũng không định nói với nó."

"Ông cảm thấy đến nước này rồi còn giấu được à?"

"Chuyện này chỉ có nhà chúng ta biết, người bên ngoài đều không biết."

"Ông nghĩ người khác là kẻ ngốc à? Ông cưng chiều nó như vậy, người khác sẽ không nghi ngờ chắc? Noãn Noãn cũng không phải kẻ ngốc, nó cũng sẽ nhận ra."

Thẩm Diệc Minh lại ấn lên tim, nơi này vô cùng đau đớn.

"Tại sao phải giấu An Noãn?"

"Tôi sợ nó biết rồi sẽ không tha thứ cho tôi, tôi sợ nó không để ý đến tôi nữa. Tôi đã mất đi Diệc Như rồi, rất sợ lại mất đi Noãn Noãn. Tôi thậm chí có thể dùng toàn bộ giang sơn để trao đổi, đổi cho nó ở bên cạnh tôi, đổi một tiếng gọi 'ba' của nó."

"Thẩm Diệc Minh, ông điên rồi!" Tiết Ngọc Lan gầm lên giận dữ, "Đây còn là ông sao? Thẩm Diệc Minh quyết đoán có dã tâm đó đâu rồi?"

"Tôi mệt rồi, thật sự mệt rồi, ngày nào cũng bôn ba khắp nơi, ngay cả thời gian ở bên nó cũng không có. Tôi không biết nắm quyền thế trong tay có tác dụng gì, tôi thà nghe nó gọi một tiếng 'ba' còn hơn, nhưng tôi không thể làm như vậy. Tôi không thể vì một tiếng gọi 'ba' kia mà vứt bỏ quyền thế, bởi vì chỉ có quyền thế tôi mới có thể bảo vệ nó. Người quyền cao chức trọng sẽ không tránh được phải chịu cảnh cô đơn lạnh lẽo, có quá nhiều người muốn kéo tôi xuống, chỉ cần bị người khác biết thân phận của Noãn Noãn, nó sẽ bị nguy hiểm. Kiểu người như chúng ta không thể có nhược điểm."

Tiết Ngọc Lan hít sâu một hơi, bình tĩnh nói, "Ông vẫn chưa hoàn toàn điên, đầu óc vẫn tỉnh táo lắm. Nếu như ông thật sự muốn tốt cho Noãn Noãn thì phải luôn giấu sự thật, chỉ có như vậy mới thật sự là bảo vệ nó. Ông yên tâm, tôi sẽ không nói chuyện này ra ngoài, tôi tin cũng sẽ không có ai khác dám khua môi múa mép trước mặt Noãn Noãn. Từ nay về sau, ông vẫn là bác hai của nó, nó cũng chỉ là cháu gái của ông. Hơn nữa, ông phải cưng chiều nó vừa phải, nếu không, cho dù không có bất cứ ai nói, nó cũng sẽ tự nhận ra."