webnovel

Chương 364: Anh ta không xứng đáng! Chơi chết anh ta! (5)

Éditeur: Nguyetmai

"Không cần đâu, anh không muốn em mệt mỏi quá mức, có Ethan ở đây rồi, anh rất yên tâm. Được rồi, đừng nói chuyện công việc nữa, nói cho anh biết, em có nhớ anh không?"

An Noãn ấp úng mãi không nói lên lời, sau cùng giảo hoạt nói một câu, "Em rất nhớ Tảo Tảo."

Lâm Dịch Xuyên ở đầu dây bên kia cất tiếng cười khổ, "Cô gái này, đến một câu nói dối cho anh vui cũng không chịu nữa. Tảo Tảo ở bên mẹ anh rồi, hai ông bà bảo anh đưa Tảo Tảo tới ở lại vài hôm. Anh nói với ba mẹ kế hoạch của anh rồi, sau này phần lớn thời gian sẽ quay về Bắc Kinh sống, hai người họ đồng ý rồi, còn rất ủng hộ nữa."

"Có người nhà như vậy, thật là tốt."

An Noãn không khỏi cảm thán. Nhớ tới Thẩm Thần Bằng, đột nhiên cảm thấy anh ta thật đáng thương.

"Mẹ anh bảo anh hỏi em, bao giờ có thể đến Bắc Kinh, gặp người nhà của em, tiện thể quyết định hôn sự."

An Noãn mím môi, lí nhí nói, "Bác hai của em mới nhắc đến chuyện này, hi vọng chúng ta kết hôn muộn một chút."

"Chúng ta có thể đính hôn trước."

An Noãn cắn môi, sắc mặt đã hơi trắng bệch, "Lão Lâm, chúng ta có thể đừng đính hôn mà kết hôn luôn không?"

Cô hơi sợ việc đính hôn.

Đầu dây bên kia không có câu trả lời, anh chỉ bình thản nói một câu, "Đợi anh đến Bắc Kinh rồi chúng ta bàn bạc tiếp."

Một đêm mất ngủ, ngày hôm sau An Noãn dậy thật sớm để trang điểm, không thể cho Thẩm Diệc Minh nhìn thấy bọng mắt đen thui của cô được. Tốn bao nhiêu công sức mới che được viền mắt, lúc xuống tầng, Thẩm Diệc Minh và ông cụ đã ngồi ở phòng ăn đợi cô rồi.

"Ông ngoại, ông cũng đi thăm mộ ạ?" An Noãn buột miệng hỏi một câu.

Ánh mắt ông cụ có vẻ mờ ảo, lạnh nhạt đáp lại, "Cháu với bác hai của cháu đi đi, ông ngoại không đi đâu, thời gian này cứ thấy mệt mỏi, mấy hôm nữa ông sẽ đi thăm Diệc Như sau."

Ngồi trên xe, Thẩm Diệc Minh vẫn có thói quen nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay.

"Tối qua không ngủ ngon giấc à?"

An Noãn giật mình thon thót, trước mặt ông, cô không dám nói dối.

"Có tâm sự gì à?"

"Không ạ, vì hôm nay đến thăm mộ nên hơi buồn, không ngủ được nhiều."

Nghe cô nói vậy, Thẩm Diệc Minh vô cùng đau lòng, vươn cánh tay dài ôm cô vào lòng.

Đến khu mộ, Thẩm Diệc Minh đặt bó hoa bách hợp tươi nhất lên trước bia mộ, An Noãn đặt một bó khác lên trước mộ của ba cô.

"Con bé ngốc, đến bên chỗ mẹ cháu này, để mẹ cháu ngắm cháu cho kĩ."

An Noãn bước tới, Thẩm Diệc Minh nhẹ nhàng ôm vai cô, trầm giọng nói với tấm bia mộ, "Diệc Như, nhìn thấy con em chưa? Nó đang ở bên cạnh anh, anh sẽ yêu thương nó, cưng chiều nó, chăm sóc nó, cho nó những thứ tốt nhất trên thế giới, để nó luôn hạnh phúc như vậy."

An Noãn cũng nói, "Mẹ ơi, bác hai thực sự rất thương con, mẹ ở trên trời có linh thiêng cứ yên tâm đi ạ, xin mẹ hãy chăm sóc cho ba con..."

An Noãn chưa dứt câu, mặt mũi Thẩm Diệc Minh đã sa sầm xuống.

"Bác hai, cháu muốn nói mấy câu với ba cháu."

Thẩm Diệc Minh khẽ hừ một tiếng với vẻ không vui, "Để mẹ cháu ngắm cháu thêm một lát nữa đã."

Về sau An Noãn cũng không có cơ hội nói chuyện gì với ba cô, bởi vì Thẩm Diệc Minh nói ông còn có việc gấp, phải đi ngay.

"Bác hai, bác cứ về trước đi, cháu muốn ở đây một mình thêm lát nữa."

"Không được, đi về cùng bác, hôm khác lại đến thăm mẹ cháu sau."

An Noãn bất đắc dĩ nhíu mày lại, cuối cùng Thẩm Diệc Minh vẫn đưa cô đi.

Tự mình đưa cô về nhà rồi, Thẩm Diệc Minh mới ra ngoài, trước khi ra ngoài còn dặn dò cô, "Không có việc gì thì ở nhà bầu bạn với ông ngoại, đừng có chạy ra ngoài mãi thế."

An Noãn thực ra vẫn muốn đến khu mộ thăm ba mình, nhưng không dám lên tiếng.

Tối hôm đó, Lâm Dịch Xuyên gọi điện thoại cho An Noãn, ở đầu dây bên kia, anh nặng nề thông báo với cô, thêm một nhà thiết kế hàng đầu nữa của tổng bộ JM bị lôi kéo đi.

Nhà thiết kế đó còn là bạn tốt của Lâm Dịch Xuyên và Hứa Vĩ Thần, thân đến mức xưng huynh gọi đệ.

An Noãn bỗng chốc không biết nên an ủi anh thế nào.

"Lão Lâm, anh không sao chứ?"

Lâm Dịch Xuyên ở đầu dây bên kia vẫn cười cười, "Không sao, thời đại này vốn dĩ tiền bạc là trên hết, ai cho nhiều tiền hơn thì bán mạng cho người đó, anh cũng có tâm thế như vậy thôi, có thể hiểu được cách làm của họ."

Tuy rằng Lâm Dịch Xuyên nói như vậy, An Noãn vẫn có thể nghe ra cảm giác thất vọng thoáng qua trong giọng nói của anh.

Dù sao cũng là bạn bè bên cạnh mình, cho dù có lí do nào đi chăng nữa, đây cũng là một hành vi phản bội.

"Anh đã điều tra công ty của đối phương chưa?"

"Khỏi cần điều tra, anh không đắc tội với người nào khác ở Trung Quốc."

An Noãn khựng lại.

"An Noãn, yên tâm đi, không sao đâu, JM tổn thất mất vài người không phải vấn đề gì, chỉ có mấy ông già bên hội đồng quản trị muốn làm lớn chuyện vì việc này, nhưng anh sẽ xử lí ổn thỏa thôi. Thời gian về Bắc Kinh phải lùi lại rồi, An Noãn, đợi anh."

Cúp điện thoại, An Noãn đi đi lại lại trong phòng ngủ, nghĩ ngợi một hồi vẫn phải gọi điện thoại cho Hứa Vĩ Thần.

Hứa Vĩ Thần dường như rất bận, hỏi lại, "Noãn Noãn, có việc gì sao? Tôi vẫn đang họp."

"Muộn thế này mà còn họp hành gì?"

Giọng nói ở đầu dây bên kia có vẻ mệt mỏi, "Mấy dự án mà công ty tiến hành đợt này có chút vấn đề nhỏ, đang nghĩ cách sửa chữa."

"Xảy ra vấn đề gì rồi?"

"'Thực ra cũng không có gì, một vài số liệu nhỏ thôi, trước giờ tôi làm việc rất cẩn thận, cô cũng biết mà, hiển nhiên bị người khác động tay động chân vào."

Trái tim An Noãn bỗng chùng xuống, "Anh có biết là ai đã động tay động chân không?"

"An Noãn, đáng ra lão Lâm không cho tôi nói, nhưng tôi không nhịn được, tôi đoán là Mạc Trọng Huy giở trò quỷ, người có bản lĩnh lớn như thế ở Bắc Kinh, lại còn là người chúng ta từng đắc tội, chắc chỉ có anh ta thôi. Thời gian này 'văn phòng thiết kế kiến trúc Huy Dương' mới thành lập đã lôi kéo được Shally và Tony từ tổng công ty của JM, còn có ý định vươn móng vuốt tới chi nhánh của chúng ta ở Bắc Kinh, nghe nói họ đã liên hệ với giám đốc Khương rồi."

An Noãn hít một hơi thật sâu.

"Noãn Noãn, ai ở phía sau giở trò bẩn tôi cũng không cần nói nữa, tôi nghĩ là cô biết. Cũng may mà cô không chọn người đàn ông nham hiểm như thế, lão Lâm mới là lựa chọn đúng đắn của cô. Yên tâm đi, những trò trẻ con của anh ta hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới chúng ta, chỉ có bản thân anh ta lãng phí một đống tiền thôi."

"Hứa Vĩ Thần, tôi về công ty giúp anh nhé."

Đầu dây bên kia dường như đang suy ngẫm trong chốc lát, "Tôi mong còn chẳng được, nhưng tôi phải bàn bạc với lão Lâm đã, lão Lâm không đồng ý thì chúng ta phải nghe lời cậu ấy thôi."

Kết thúc cuộc gọi với Hứa Vĩ Thần, An Noãn chạy đi tìm Thẩm Thần Bằng, đợt này Thẩm Thần Bằng bị giam lỏng ở nhà, buổi tối không được phép ra ngoài.

Thẩm Thần Bằng mở cửa, cười cười trêu cô, "Có phải đến cười nhạo anh không?"

"Anh có biết chuyện gần đây Mạc Trọng Huy thành lập một văn phòng thiết kế kiến trúc mới không?"

"Đừng nhắc đến Mạc Trọng Huy trước mặt anh nữa!" Thẩm Thần Bằng hừ một tiếng với vẻ không vui.

An Noãn nhíu mày, "Sao thế?"

"Em không xứng nhắc đến cậu ấy!"

An Noãn nghẹn lời vì câu nói này của anh ta, cũng cảm thấy rất tức giận.