webnovel

Chương 356: Chỉ có tôi mới được (2)

Éditeur: Nguyetmai

"Được rồi, chuyện trước kia đừng nhắc lại nữa, tôi mệt lắm rồi."

Thẩm Diệc Minh nhắm mắt lại rồi nằm xuống, trong đầu ông toàn là hình ảnh đáng thương của An Noãn khi nằm trên giường bệnh, ông chỉ hận không thể lập tức bay đến bên cạnh cô, nắm lấy tay cô, nhìn cô từ từ hồi phục.

Thẩm Thần Bằng thấy An Noãn vẫn không khá lên liền chạy đi tìm Mạc Trọng Huy ầm ĩ một trận.

"Huy! Tôi nói cho cậu biết, cậu xong đời thật rồi, em gái tôi nằm ở bệnh viện đến bây giờ còn chưa hạ sốt, ông già nhà tôi đã hủy hết các hoạt động, đang trên đường về gấp kia kìa! Nếu ông già nhà tôi mà có ý muốn điều tra thì dù tôi có cố hết sức để giấu cho cậu cũng không giấu được đâu!"

Thực ra Mạc Trọng Huy đã hối hận đến phát điên rồi, hai ngày nay, từng giây từng phút hắn đều đợi tin nhắn của Thẩm Thần Bằng, hầu như cách một giờ sẽ gọi cho Thẩm Thần Bằng một cú điện thoại để hỏi về tình hình của An Noãn. Hắn cũng muốn nhân lúc Thẩm Diệc Minh không có trong nước thì chạy đến bệnh viện thăm An Noãn, hắn gọi điện cho ông cụ thì ông cụ đề nghị hắn đừng tới, có lẽ ông cũng biết gì đó cho nên có chút không vui với hắn.

"Huy! Tôi thật sự không ngờ bụng dạ cậu lại độc ác đến như vậy, hóa ra cậu có thể đối xử với một cô gái gầy yếu như thế! Noãn Noãn sốt cao không giảm, lí do đến tám phần mười là vì bị dọa sợ, cậu cứ chờ ông già nhà tôi về lột da, rút máu cậu đi!"

Mạc Trọng Huy nhíu mày: "Sắp xếp cho tôi gặp An Noãn."

Thẩm Thần Bằng giật giật khóe miệng, nói: "Cậu coi tôi là cái gì, tôi có trách nhiệm phải sắp xếp cho hai người gặp nhau à? Bác cả và chú phân lượt trông coi em ấy ở bệnh viện, đừng ai hòng bước chân vào được."

"Anh giúp tôi nghĩ cách đẩy họ đi, những chuyện khác tôi sẽ nghĩ cách."

"Cậu nói thì nghe đơn giản đấy, đẩy được bọn họ đi mới là khó."

Nghĩ đến chuyện tối nay đến lượt Thẩm Diệc Bác chắm sóc An Noãn, Thẩm Thần Bằng lập tức nảy ra ý tưởng.

Thẩm Diệc Bác ngồi trên giường, tay cầm khăn tay cẩn thận lau trán cho An Noãn. Ngày hôm quá đã uống thuốc hạ sốt và tiến hành biện pháp hạ sốt vật lý nên nhiệt độ hơi hạ một chút, đến hôm nay lại cao trở lại. Thẩm Diệc Minh đang ở trên máy bay, sáng mai là có thể về đến nơi.

Chuông di động đột nhiên vang lên, ba chữ "Thẩm Thần Phong" khiến ông bất giác nhíu mày.

Bấm nhận cuộc gọi, tiếng nói quen thuộc vang lên ở đầu bên kia: "Con gây chuyện rồi."

Chỉ bốn chữ đơn giản đủ để khiến ông tức đến ứa gan.

"Con làm một cô gái có bầu rồi, cô ta bảo muốn con chịu trách nhiệm cưới cô ta về, nhưng con không muốn bởi vì con không yêu cô ta, chẳng qua là vui đùa chút thôi! Cô ta nói muốn làm lớn chuyện này, khiến cho tất cả mọi người đều biết con trai của tư lệnh Thẩm làm con gái nhà người ta có bầu lại còn không chịu trách nhiệm."

"Cái đồ súc sinh này!!!" Thẩm Diệc Bác rống lên, giận đến run cả người.

"Ba, ba giúp con một lần cuối cùng đi, con sẽ không làm mấy chuyện vô liêm sỉ này nữa."

Thẩm Diệc Bác cũng không nghĩ tới việc sẽ xử lý việc này ngay lập tức, bởi vì ông còn phải chăm sóc An Noãn.

Thẩm Thần Bằng rất hiểu ý đi tới, hỏi: "Chú, nếu chú có việc thì cứ đi trước đi! Đêm nay để cháu chăm sóc em ấy là được."

Thẩm Diệc Bác rất ước ao được như anh hai, có được một đứa con trai ngoan ngoãn như vậy, năm đó tuy nói chuyện yêu đương với một cô gái ầm ĩ cả lên nhưng chỉ một câu của Thẩm Diệc Minh là lập tức chia tay. Còn con trai của ông thì từ nhỏ đã không biết nghe lời, cứ thỉnh thoảng lại phải thu dọn đống chuyện mà nó gây ra.

"Chú không tin cháu sao? Cháu sẽ chăm sóc An Noãn thật tốt đến khi ba cháu về."

Thẩm Diệc Bác do dự một hồi liền gật đầu.

"Hôm nay An Noãn giao cho cháu vậy, nhớ kĩ không thể rời đi dù chỉ một chút, Noãn Noãn tỉnh lại sẽ muốn uống nước, cháu phải chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào."

"Chú yên tâm đi, cháu biết rồi."

Thẩm Thần Bằng đẩy được Thẩm Diệc Bác đi, Mạc Trọng Huy giải quyết với phía bệnh viện, thành công đi vào đến phòng bệnh.

Thấy người con gái đang nằm ngủ mê man trên giường bệnh khiến ánh mắt của hắn trở nên sâu thẳm, trong lòng có cảm giác chua xót không nói nên lời.

"Chỗ này giao lại cho cậu, tôi ở ngoài trông chừng, sáng mai ông già nhà tôi sẽ đến nên đừng để bị bắt tại trận."

Thẩm Thần Bằng tốt bụng nhắc nhở rồi đi ra ngoài, lúc ra đến của thì đột nhiên xoay người, nói: "Có thể buổi đêm Noãn Noãn sẽ tỉnh lại, em ấy tỉnh sẽ muốn uống nước nên cậu cứ rót sẵn nửa ly nước để đấy đi."

Thẩm Thần Bằng nói xong đi ra, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Mạc Trọng Huy đi tới bên giường bệnh, ngồi xuống, sau đó dùng bàn tay to của mình xoa lên cái trán đang nóng hôi hổi của cô.

Hắn cúi người, đôi môi lạnh băng nhẹ nhàng chạm vào trán của cô, đau lòng, khó chịu, hối hận, tự trách...

Làm sao hắn có thể làm chuyện ngu xuẩn như vậy, làm sao có thể dùng cách đó để hù dọa cô chứ? Cô vốn đã nhát gan, sao hắn lại có thể quên cho được?

"Xin lỗi, xin lỗi..."

Mạc Trọng Huy vừa hôn nhẹ trán của cô vừa liên tục xin lỗi, hắn thà rằng lúc này người đang nằm trên giường bệnh mê man là hắn.

Cũng chẳng biết có phải là do thanh âm của hắn đánh thức cô hay không mà An Noãn khẽ giật giật môi.

"Nước, uống nước." Thanh âm yếu ớt đến mức gần như không thể nghe thấy.

Mạc Trọng Huy lập tức đi rót nước rồi đỡ cô ngồi dậy, An Noãn nhắm mắt uống hết sạch nửa ly nước.

"An Noãn, em muốn uống nữa không?" Thanh âm từ tính của hắn vang lên.

An Noãn lập tức mở mắt, thấy Mạc Trong Huy liền giãy giụa theo bản năng.

"Đừng nhúc nhích, bây giờ em không có sức để ngồi nên phải dựa vào anh."

"Mạc Trọng Huy! Anh cút đi! Anh cút ngay đi!"

Có lẽ vì đang bị bệnh nên tâm tình của cô lúc này cực kì yếu đuối, vừa thấy hắn đã tủi thân đến độ nước mắt chảy ròng ròng.

Mạc Trọng Huy ôm lấy cô từ đằng sau, cánh tay dài khóa chặt vòng eo thon, hắn hôn lên tóc cô rồi cúi đầu, nói: "Xin lỗi, anh sai rồi, xin lỗi em!"

"Mạc Trọng Huy, sao anh không đi chết đi, anh còn sống chính là tai họa, xin anh tránh xa tôi ra một chút."

Hắn nhẹ nhàng hôn lên gò má của cô.

"Mạc Trọng Huy, anh đừng có đụng vào tôi, buông tay ra, đồ độc ác." An Noãn mệt mỏi nói, cô thực sự không có sức đẩy người ra.

Thanh âm kiên định vẫn vang lên bên tai cô: "Anh không buông, sẽ không bao giờ buông tay em cả! An Noãn, em là của anh, chỉ một mình anh có thể đụng vào em!"

An Noãn thực sự quá mệt mỏi nên thiếp đi trong lòng Mạc Trọng Huy. Cô nằm mơ một giấc mơ vô cùng bình yên, cô mơ thấy mình đang mặc áo cưới, mơ thấy ba vẫn còn sống đang nắm tay cô bước trên thảm đỏ, ông mỉm cười trao tay cô vào tay chú rể. An Noãn cố gắng mở to hai mắt để nhìn xem chú rể trông như thế nào, nhưng dường như mắt cô trở nên kém đi, dù cô có cố gắng thế nào vẫn không thể nhìn rõ dáng vẻ của người kia. Cô chỉ mơ hồ cảm nhận được rằng cảm giác khi tay người đó nắm lấy tay cô vô cùng quen thuộc, ấm áp, thỏa mãn.

Hôm sau, An Noãn tỉnh lại, thấy Thẩm Diệc Minh đang ngồi ở đầu giường thì sực nhận ra chuyện Mạc Trọng Huy xuất hiện chỉ là một trong những giấc mộng của cô mà thôi.