"Cút!!!"
Mạc Trọng Huy rống lên giận dữ, An Noãn sợ hãi lập tức ngoan ngoãn xuống xe.
An Noãn còn chưa đứng vững thì chiếc xe của Mạc Trong Huy đã vèo một tiếng phóng đi, để lại những đám bụi đất đằng sau.
An Noãn nhìn hướng chiếc xe rời đi rồi thở dài.
Cô không mang theo di động, trên người chẳng có cái gì, quan trọng nhất đây là một nơi hẻo lánh đến mức một bóng người cũng chẳng thấy.
Cô thử đi về phía trước nhưng có quá nhiều ngã rẽ mà cô hoàn toàn chẳng biết, tùy tiện chọn một con đường để đi, An Noãn thầm nghĩ chỉ cần đi ra được tới đường cái là có thể đi nhờ xe người khác để rời khỏi cái nơi quái quỷ này.
An Noãn không biết mình đi được bao lâu, đến khi con đường phía trước đã không còn đường nữa cô chỉ đành quay đầu tìm một con đường khác.
Cuối cùng cũng tìm được đường lớn, An Noãn thở phào nhẹ nhõm rồi mệt mỏi ngồi xụi lơ ven đường.
Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút, ngay cả một chiếc xe An Noãn cũng không nhìn thấy.
Sáng nay vừa ăn sáng xong đã đi, bây giờ trời tối mịt, An Noãn vừa đói vừa sợ hãi, Mạc Trọng Huy thật độc ác khi để cô một mình ở lại chỗ này, xem ra lần này hắn đã quyết tâm rồi.
An Noãn thầm nghĩ, nếu như vẫn không có chiếc xe nào xuất hiện, không có ai tìm được cô thì liệu cô có chết đói ở ven đường hay không.
Lúc này trời đã tối đen, An Noãn chỉ còn ánh trăng bạc ở lại làm bạn.
Cô ngồi bên lề đường, hai tay tự ôm chặt lấy bản thân mình, bên kia núi truyền đến những tiếng động quỷ dị giống như tiếng dã thú đang kêu gào.
An Noãn âm thầm mắng Mạc Trọng Huy một trận. Cô cố gắng nghĩ đến những chuyện vui vẻ để đỡ sợ hãi hơn, nhớ tới khi còn nhỏ được ở cùng ba rất ấm áp, thậm chí nghĩ tới những khoảnh khắc ngọt ngào khi ở cùng với tên khốn nạn kia, thế nhưng dù cô có làm gì thì vẫn không xua đi được nỗi sợ hãi trong lòng.
Tiếng chó sủa đằng sau càng ngày càng gần, An Noãn xoay người lại, nhờ ánh trăng cô nhận ra đằng sau có một con chó săn cực lớn đang tự chơi một mình.
Cô sợ đến run lẩy bẩy cả người, nước mắt rơi lã chã, may mắn con chó săn kia không chạy về phía cô chứ nếu không có lẽ cô đã không còn tồn tại nữa rồi.
Từ xa đột nhiên vang lên tiếng xe hơi, An Noãn phảng phất cảm thấy đây là hy vọng của mình cho nên quay đầu nhìn về hướng đèn xe. Quả nhiên có một chiếc xe đang tiến về phía cô, An Noãn đứng lên, cánh tay vẫy liên tục rồi chiếc xe đó dừng ngay trước mặt cô.
Tài xế bước xuống xe, dưới ánh trăng, An Noãn nhìn thấy thân ảnh cao lớn cùng khuôn mặt đẹp trai của Thẩm Thần Bằng.
"Oa…", An Noãn đột ngột khóc lên rồi chạy vọt tới, ôm lấy Thẩm Thần Bằng.
Thẩm Thần Bằng vỗ nhè nhẹ lên lưng của cô, nói một cách bất đắc dĩ: "Con bé ngốc này, sao em lại phải tự mình chịu khổ như vậy chứ. Huy bảo anh nói cho em biết, mất em rồi cậu ấy cũng bất lực giống em vừa nãy, sống không bằng chết."
Thẩm Thần Bằng đưa cô đi ăn chút gì đó, An Noãn vẫn còn chưa tỉnh táo lại, ánh mắt nhìn xung quanh chẳng hề có tiêu cự.
Lúc Mạc Trọng Huy nói cho Thầm Thần Bằng biết, anh còn mắng chửi Mạc Trọng Huy một trận, cho dù muốn cô cảm nhận được thì cũng không thể dùng cách thức cực đoạn như vậy, nhỡ đâu lại để An Noãn có bóng ma trong lòng thì làm sao.
Sau đó có vẻ như Mạc Trọng Huy cũng hối hận, anh chẳng nói gì thêm nữa mà nhanh chóng đi đón người.
Thấy An Noãn co ro ở ven đường, Thầm Thần Bằng biết lần này Mạc Trong Huy chết chắc rồi.
Tuy rằng An Noãn đang đói bụng nhưng lại không ăn nổi, gọi một bát mì cũng chỉ ăn ba, bốn miếng.
Về nhà, An Noãn đi vào nhà tắm, Thầm Thẩn Bằng nhân lúc này gọi điện thoại cho Mạc Trọng Huy: "Thằng nhóc nhà cậu chết chắc rồi! Cậu có biết An Noãn sợ đến thế nào không? Muốn có bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương, đảm bảo cậu mà nhìn thấy thì đau lòng chết luôn!"
Mạc Trọng Huy ở đầu bên kia không nói lời nào, chỉ mím chặt môi.
"Đến tận lúc này con bé vẫn đang hồn siêu phách lạc kia kìa, tôi sợ đêm nay con bé sẽ gặp ác mộng mất."
"Giúp tôi chăm sóc cho cô ấy." Thanh âm ở đầu bên kia có chút nghèn nghẹn.
Thầm Thần Bằng thở dài, bất mãn nói: "Yên tâm đi, kể cả cậu không nói thì hôm nay tôi cũng sẽ chăm sóc cho con bé, đó là em gái của tôi! Mà này, cô nam quả nữ, cậu không sợ tôi sẽ làm gì nó sao?"
"Anh dám?!"
Thầm Thần Bằng cười ha hả: "Ha ha, không dám, mấy chuyện loạn luân tôi không dám làm đâu."
Thầm Thần Bằng nghe tiếng nước bên trong đã dừng lại liền vội vàng cúp máy.
Rất nhanh, An Noãn đi từ trong phòng tắm ra rồi nhàn nhạt nói một câu: "Cảm ơn anh, em không sao nữa rồi, anh đi nghỉ ngơi đi."
Tiếng anh kia khiến cho Thẩm Thần Bằng cảm thấy cả người mất tự nhiên, An Noãn thế này càng khiến anh ta lo lắng hơn, anh ta thà để cô cứ hỗn hào hô Thẩm Thần Bằng còn hơn.
"Vừa nãy Huy gọi điện thoại qua đây hỏi em có sao không."
An Noãn sợ run lên rồi lại lạnh lùng nói: "Bảo anh ta đi chết đi."
An Noãn sấy tóc xong, thấy Thẩm Thần Bằng vẫn đang ở trong phòng mình thì khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng nói: "Yên tâm đi, em không sao thật mà, anh mau đi nghỉ ngơi đi."
"Không được, hôm nay anh có nhiệm vụ phải ở đây ngủ với em."
An Noãn giật khóe miệng một cái.
Thẩm Thần Bằng cười nói: "Đừng hiểu nhầm, anh chỉ nhìn em ngủ thôi, chờ em ngủ say anh sẽ đi."
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, An Noãn nhìn một cái thấy người gọi đến là Lâm Dịch Xuyên.
An Noãn bấm nhận cuộc gọi, thanh âm lo lắng của Lâm Dịch Xuyên vang lên: "Cả ngày nay gọi điện thoại cho em mà sao em không nhấc máy, em muốn anh lo đến chết sao?"
"Hôm nay em ở cùng bác hai và ông ngoại, di động để trong phòng nên em không nghe thấy."
"Lần sau nhớ mang di động theo người, nếu như lần sau em còn không bắt máy thì anh sẽ đến nhà họ Thẩm tìm người."
Nghe giọng điệu hời hợt của An Noãn, Lâm Dịch Xuyên hỏi: "Em không sao chứ?"
"Không sao, chỉ là em ở với họ cả một ngày cho nên bây giờ hơi mệt thôi."
"Vậy nghỉ ngơi sớm đi! Mai em đi ăn sáng với anh nhé."
"Được."
Cúp máy rồi, Thẩm Thần Bằng vẫn đang ở trong phòng cô.
An Noãn cũng mặc kệ anh rồi bò lên giường, nằm xuống.
"Nhớ kĩ cảm giác bất lực này, sống không bằng chết."
An Noãn nằm trên giường, trong đầu cô vẫn văng vẳng những lời này, còn về phần sau đó cô ngủ như thế nào thì chính bản thân cô cũng không nhớ được.
Đêm hôm ấy, An Noãn nằm mơ một giấc mơ, trong giấc mơ có người ở đằng sau đuổi theo cô còn cô thì chạy mãi, chạy mãi, thế nhưng người kia càng ngày càng gần cô hơn. Trong giấc mơ cô chạy rất nhanh, trái tim đập bang bang như muốn lao ra khỏi lồng ngực. Lúc người đằng sau đuổi gần tới mình, cô đột nhiên thấy Mạc Trọng Huy đang đứng phía trước, cô chạy đến rồi chui vào lòng hắn, dường như chỉ cần được hắn ôm lấy là cô sẽ an toàn. Thế nhưng lúc cô chạy về phía hắn thì hắn lại không hề ôm lấy cô, thậm chí còn lạnh lùng đẩy cô ra, lạnh lùng nói một câu: "Kể cả em có cầu xin thì tôi cũng không cần em nữa."
Đúng lúc này người ở phía sau chộp lấy cô, An Noãn quay đầu, người nọ đúng là Lâm Dịch Xuyên.
"A!" Một tiếng thét chói tai vang lên, An Noãn tỉnh lại, trên trán ướt đầm đìa mồ hôi hột.
"Làm sao thế? Làm sao thế? Em mơ thấy ác mộng thật đấy à?"
"Tại sao anh vẫn còn ở đây?" An Noãn thở hồng hộc, lồng ngực phập phồng lên xuống.