"Lâm Dịch Xuyên…"
Anh buông lỏng tay ra, nói với vẻ tự giễu, "Đến lúc này rồi, em có thể đừng tiếp tục coi anh là thằng đần nữa được không? Chúng ta ở cùng nhau bốn năm, cho dù anh có tốt với em bao nhiêu, Tảo Tảo có đáng yêu thế nào thì cuối cùng cũng không bằng được vị trí của Mạc Trọng Huy ở trong lòng em. An Noãn, chẳng trách mà trong bốn năm này, cho dù anh có cố gắng thế nào cũng không thể đi vào được trái tim em. Nếu như sớm biết như vậy thì anh đã không để mình hãm sâu đến thế, bây giờ có muốn dứt ra cũng không được."
"Lâm Dịch Xuyên…"
Anh hít sâu vào một hơi, và nói bằng giọng lạnh nhạt: "Yên tâm đi, anh đường đường là giám đốc điều hành của JM, anh gánh vác rất nhiều trách nhiệm, anh không thể dễ dàng bị tình cảm đánh bại như vậy đâu. Anh hứa với em, chờ đến khi sức khỏe của Tảo Tảo tốt hơn, anh sẽ dẫn nó về Luân Đôn, anh cũng sẽ nghe theo em, thử tìm một người mẹ cho nó. Như thế em đã hài lòng chưa?"
"Lâm Dịch Xuyên, thật sự xin lỗi!"
An Noãn cúi đầu, ngoài nói câu này ra, cô không biết mình còn có thể biểu đạt áy náy bằng cách nào nữa.
Anh nhẹ nhàng vỗ lên vai cô, thản nhiên nói: "Yên tâm đi, anh không đến mức không chịu nổi một cú sốc như vậy đâu, anh sẽ ổn thôi. Ngược lại là em, em cũng nên chấp nhận Mạc Trọng Huy đi thôi, cũng chỉ có anh ta mới có thể mang đến cho em hạnh phúc đích thực."
An Noãn trở về biệt thự nhà họ Thẩm, hôm nay Thẩm Thần Bằng cũng quay về, xe của cô vừa dừng lại, chiếc xe thể thao phách lối của Thẩm Thần Bằng cũng dừng ngay bên cạnh, chắc chắn là thằng cha này cố ý, vì chỉ thiếu vài centimet nữa thôi là quệt vào xe của cô rồi.
Lái xe chẳng biết làm gì hơn là xuống xe từ lối ghế lái phụ, An Noãn cũng phải xuống xe ở phía bên phải.
Vừa xuống xe cô đã chỉ vào mũi của anh ta mà mắng, "Thẩm Thần Bằng, anh có xe thể thao thì ghê gớm lắm hả, anh có biết anh làm như thế rất nguy hiểm không, suýt tí nữa đã va chạm vào xe em rồi."
Thẩm Thần Bằng vỗ lên gáy cô, cười nói: "Không có bất cứ ai dám nghi ngờ tài lái xe của anh đâu, để hôm nào anh dẫn em đi xem anh đua xe nhé."
Lúc trước An Noãn và ông anh này không thân lắm, cô còn cảm thấy anh ta khá lặng lẽ, tác phong làm việc cũng không thích gây sự chú ý, khác hoàn toàn với đám con ông cháu cha khác. Nhưng sau này nhìn thấy bộ mặt thật của anh ta rồi, An Noãn mới phát hiện, anh ta đúng là một tay cậu ấm ăn chơi chính cống.
Thẩm Thần Bằng rất tự nhiên ôm lấy vai An Noãn, anh ta nói với vẻ tự hào, "Em hiểu quá ít về anh, em có biết không, anh từng đại diện cho đội Bắc Kinh tham gia cuộc thi đua xe toàn quốc và vinh dự giành được hạng nhất đấy."
An Noãn nhếch miệng, tỏ vẻ ghét bỏ.
"Thế em có biết nhiệm vụ hôm nay anh trở về là để làm gì không?"
"Em quen biết gì với anh, làm sao biết chuyện của anh được."
Thẩm Thần Bằng đột nhiên ghé lại gần tai cô, nói thầm: "Này nhé, có người nào đó rất nhớ em, nên bảo anh tối nay phải đưa em ra ngoài bằng mọi giá để cho hắn gặp mặt một lần, đợi lát nữa em nhớ phối hợp diễn kịch với anh nhá."
An Noãn cắn môi, hầm hừ: "Mạc Trọng Huy cho anh cái gì vậy?"
"Một dự án hợp tác."
"Dự án hợp tác gì?" Cô vẫn chưa biết Thẩm Thần Bằng đang làm cái gì.
"Anh và Huy có thể hợp tác được rất nhiều hạng mục, bởi vì phạm vi giao thiệp của bọn anh đều rất rộng."
An Noãn nghiến răng, hừ giọng: "Hai người cấu kết với nhau làm chuyện xấu."
"Được lắm, anh thừa nhận. Nhưng một lát nữa em phải phối hợp với anh đấy."
"Em không phối hợp với anh đâu, mà từ trước đến nay em cũng không biết diễn kịch."
"Thì để anh dạy cho, chờ đến lúc sau bữa ăn, anh cố ý chọc giận ông già nhà anh, sau đó anh giả vờ tức giận đập cửa bỏ đi, em liền nói là em phải đi theo xem anh thế nào, rồi nối gót anh ra ngoài, thế chẳng phải là thành công rồi sao?"
Khóe miệng An Noãn khẽ giật một cái, cô nói với vẻ không quan tâm: "Em không làm đâu, em cũng không muốn gặp anh ấy."
Thẩm Thần Bằng gõ lên trán cô một cái, tức giận mắng, "Cái con nhóc không có lương tâm này, người ta nhớ em đến sắp phát điên rồi, vậy mà em còn nói là em không muốn gặp cậu ta, Huy mà nghe được lại đau lòng đấy. Được rồi, anh không xen vào chuyện của hai đứa nữa, nhưng cậu ta đã đưa ra tiền thưởng là dự án hợp tác thì đêm nay em nhất định phải phối hợp với anh, nếu không…"
"Nếu không thì thế nào…"
"Anh sẽ đem mọi chuyện anh biết nói tất cho ông già nhà anh, chắc trong nhà vẫn chưa biết hai đứa đang lén yêu đương đâu nhỉ?"
"Ai yêu đương cùng anh ấy, em không có."
"Chống chế hả?"
"Ai chống chế, em không yêu đương gì với anh ấy đâu."
Thẩm Diệc Minh và ông cụ Thẩm đi ra từ phòng làm việc, thấy hai người tụ đầu vào xì xào bàn tán, hình như đang tranh chấp cái gì đó mà khuôn mặt An Noãn tức đến đỏ bừng.
Thẩm Diệc Minh không vui quát Thẩm Thần Bằng: "Thằng oắt kia lại bắt nạt An Noãn hả?"
Từ lúc Thẩm Diệc Minh xuất hiện, sắc mặt Thẩm Thần Bằng thay đổi ngay lập tức, nụ cười trên môi biến mất, chỉ còn lại một gương mặt lạnh như băng.
Hai ba con nhà này lúc nào cũng gây gổ với nhau.
Bữa tối hôm nay rất đặc biệt, An Noãn nhìn ra trên bàn ăn có mấy món đặc sản của Giang Thành.
Hôm nay An Noãn không ngồi cạnh ông cụ Thẩm, ông cụ ngồi ở vị trí chủ vị, bác cả và bác hai phân ra ngồi hai bên trái phải của cụ, An Noãn thì ngồi ở bên cạnh Thẩm Diệc Minh.
Thẩm Diệc Minh gắp rất nhiều thức ăn cho cô, ánh mắt nhìn cô lúc nào cũng rất thương yêu.
Tiết Ngọc Lan vừa cười vừa nói, "An Noãn, bác hai của cháu thương cháu thật đấy, ngay đến cả bác gái cũng phải ghen rồi này. Hôm nay ông ấy đặc biệt mời một đầu bếp giỏi làm món Giang Thành đến để nấu cho cháu ăn một bàn tiệc đầy các món của Giang Thành, thế nào, có phải cháu rất nhớ mùi vị của các món ăn đó không?"
An Noãn ngọt ngào nói với Thẩm Diệc Minh: "Cháu cảm ơn bác hai."
Thẩm Diệc Minh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, yêu thương nói: "Không cần nói cảm ơn, chỉ cần bình thường cháu đừng làm bác giận là được."
Thẩm Diệc Minh nói xong lại nghe thấy Thẩm Thần Bằng mỉa mai: "Thật là khó hiểu, có những người cứ thích tự mình đa tình, ông nội còn không quan tâm, ba bận tâm làm cái gì, trực hệ thì chả phải, chỉ là họ hàng thôi. Sao không thấy ba để tâm đến con mình như thế nhỉ?"
Lời nói của Thẩm Thần Bằng thành công làm Thẩm Diệc Minh tức giận, ông cau mày lại, trên mặt nổi gân xanh.
Tiết Ngọc Lan vội hòa giải, bà cốc một cái lên đầu Thẩm Thần Bằng, mắng: "Thằng nhóc này nói cái gì đấy, cái gì mà trực hệ với họ hàng, An Noãn chính là bảo bối của nhà họ Thẩm chúng ta. Mà chúng ta còn chưa quan tâm con đủ nhiều sao? Năm đó con đi học ở nước ngoài gây ra nhiều chuyện, có lần nào mà không phải là do ba con bay sang tự mình xử lý giúp con không, cái thằng nhóc hư đốn con mới là đứa vô tâm nhất đấy."
Lời nói của Tiết Ngọc Lan dường như đã hóa giải được cảm xúc của Thẩm Diệc Minh, lông mày của ông dần dẫn giãn ra, ông tiếp tục gắp đồ ăn cho An Noãn.
Thẩm Thần Bằng vẫn không từ bỏ ý đồ, anh ta cười giễu, nói với vẻ quái gở: "Cái gọi là quan tâm của các người chính là sợ con cưới một cô gái không môn đăng hộ đối về nhà chứ gì, thật là nhọc lòng các người còn phải cầm chi phiếu đem đuổi người ta đi."
Thẩm Diệc Minh giận tái mặt, ông nện mạnh xuống mặt bàn làm đám bát đũa bên trên phát ra âm thanh rung nhẹ.
"Nếu anh về nhà chỉ để gây sự thì mau cút ngay cho tôi!"
Thấy Thẩm Diệc Minh tức giận như vậy, ngay đến cả Tiết Ngọc Lan cũng không dám khuyên nữa.