webnovel

Chương 228: Nhận người thân (5)

Éditeur: Nguyetmai

Cô gãi đầu, có lẽ là do cô nhớ ba quá rồi.

"Cô An, mời cô lên xe, ông chủ đã đợi cô hai tiếng rồi."

An Noãn hơi ngớ ra, đối với Thẩm Diệc Minh mà nói, một phút cũng là quý báu, ông ấy lại đợi mình những hai tiếng.

Cuối cùng An Noãn vẫn lên xe.

"Cháu à, muốn gặp cháu một lần thật đúng là không đơn giản." Thẩm Diệc Minh nói đùa.

Trái tim nhỏ của An Noãn đập thình thịch, rất lễ phép gọi một tiếng, "Chào lãnh đạo."

Cô cũng chỉ có thể nghĩ được cách xưng hô này thôi.

Thẩm Diệc Minh hơi cau mày, cười nói, "Chẳng trách ông cụ lại nói giờ ông ghét nhất là hai chữ 'thủ trưởng'. Con gái, cháu có biết không, cháu gọi bác là lãnh đạo thì chẳng khác nào đang xát muối lên vết thương của chúng ta cả."

An Noãn cúi đầu không nói gì.

Thẩm Diệc Minh lại nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, An Noãn không dám rút tay về.

Ông khẽ thở dài, bình tĩnh nói, "Cháu và mẹ cháu rất giống nhau, nhìn thấy cháu, bác không kìm lòng được mà nhớ tới mẹ cháu. Lúc Diệc Như chào đời, bác vừa vặn mười tuổi. Lúc mẹ cháu mới sinh ra, trắng trắng, tròn tròn, vô cùng đáng yêu, ông rất thích mẹ cháu, mẹ cháu lập tức trở thành bảo bối trong nhà chúng ta, ba người anh chúng ta gần như chiều chuộng mẹ cháu đến tận trời, cái gì tốt nhất cũng đều cầm tới cho mẹ cháu. Tính tình Diệc Như rất giống bác, cho nên hai anh em thân thiết hơn. Cháu không biết đâu, lúc đó bác cả và bác ba ghen tị lắm, ghen với anh em bác."

Thẩm Diệc Minh như rơi vào hồi ức, khóe miệng không nén nổi cong lên thành một độ cong rực rỡ.

"Mẹ chúng ta bị bệnh qua đời năm Diệc Như năm tuổi, lúc đó ba bận rộn, luôn ở bên ngoài, Diệc Như gần như là do ba anh em chúng ta nuôi lớn, bác khá kiên nhẫn, thời gian trông mẹ cháu nhiều hơn, tình cảm cũng sâu đậm hơn. Bác nhớ rõ nhất là ngày bác đi học trường quân đội, mẹ cháu trốn ở trong phòng khóc suốt đêm, không nỡ để bác rời đi. Lúc đó bác thậm chí có một loại kích động muốn từ bỏ học trường quân đội vì mẹ cháu, sau đó ông đánh cho bác một trận."

"Noãn Noãn, cháu không có anh chị em, cháu cũng không sống ở thời đại đó của các bác cho nên có lẽ cháu không thể nào hiểu được tình cảm của anh em chúng ta, thật sự là dùng tính mạng để yêu thương lẫn nhau. Sau đó lúc mẹ cháu học đại học quen biết ba cháu, ba cháu là một đứa trẻ mồ côi, chi phí học đại học đều dựa vào đi làm thuê kiếm được. Diệc Như là viên ngọc quý trên tay nhà chúng ta, cháu nói xem sao ông chịu để cho mẹ cháu đi theo ba cháu chịu khổ được chứ? Đừng nói là ông, ba anh em chúng ta cũng không một ai đồng ý cả. Nhưng tính mẹ cháu giống ông, chúng ta càng phản đối, mẹ cháu càng muốn ở bên ba cháu. Cuối cùng ông dùng đoạn tuyệt quan hệ để dọa mẹ cháu, để cho mẹ cháu lựa chọn một người giữa ông và ba cháu, mẹ cháu lại không chút do dự lựa chọn ba cháu. Tình cảm gia đình hai mươi mấy năm, bình thường ông cưng chiều mẹ cháu đến vậy, cháu có thể tưởng tượng một khắc kia ông đã đau khổ đến thế nào không?"

Thẩm Diệc Minh dừng một chút, tiếp tục nói, "Sau đó, quả thật ông cũng làm rất tuyệt tình, không cho bọn họ ở lại Bắc Kinh, cũng không cho phép bọn họ bước lên mảnh đất Bắc Kinh này nữa. Về sau chúng ta đều hối hận, rất nhớ rất nhớ mẹ cháu, vẫn luôn muốn đi tìm mẹ cháu về, nhưng lại sợ sự xuất hiện của chúng ta sẽ quấy rầy đến cuộc sống yên bình và hạnh phúc của mẹ cháu, lại không biết mẹ cháu vốn không còn trên đời từ lâu rồi."

Vành mắt Thẩm Diệc Minh lại đỏ lên trước mặt An Noãn.

"An Noãn, những năm này cháu chịu không ít khổ cực rồi." Thẩm Diệc Minh nắm chặt tay cô.

"Bác không biết phải mất bao lâu cháu mới có thể chấp nhận được ông, nhưng dù có như thế nào, người bác này cháu nhất định phải nhận."

"Cháu..."

Thẩm Diệc Minh cau mày, "An Noãn, nếu như cháu không nhận bác, vậy bác cũng chỉ có thể đi đến trước mộ mẹ cháu mà sám hối, cầu xin sự tha thứ của mẹ cháu thôi."

An Noãn mím môi, nhất thời lại không biết nên nói gì.

Thẩm Diệc Minh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, giọng nói từ tính vang lên bên tai cô, "An Noãn, cháu tin bác đi, trên đời này sẽ không có ai có thể khiến cháu phải chịu bất cứ tủi thân gì nữa."

An Noãn có chút không kiềm chế được rơi mấy giọt nước mắt trong lòng ông, từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ vẫn còn có thể có người nhà nữa.

Sau đó An Noãn ăn cơm với Thẩm Diệc Minh, mặc dù tiếng "bác" kia vẫn chưa gọi ra miệng, nhưng An Noãn đã đón nhận ông từ nội tâm rồi.

Cô phát hiện nhân vật truyền kỳ này không hề cao cao tại thượng như người khác thấy, ở trước mặt An Noãn, ông chỉ là một bề trên hiền từ, thương yêu cô, chăm sóc cô. Cả bữa cơm, ông không hề ăn, chỉ không ngừng gắp thức ăn cho cô.

Sau đó ông đích thân đưa cô về khách sạn, cứ cau mày suốt, cuối cùng không nhịn được hỏi, "Noãn Noãn, nếu như bác bảo cháu dọn đến nhà của nhà họ Thẩm ở, liệu cháu có không nhận bác không?"

An Noãn cười ra tiếng, "Cháu ở chỗ này rất tốt, không muốn đi đâu cả."

"Như vậy gặp cháu bất tiện lắm. Bình thường thời gian bác ở Bắc Kinh cũng ít. Bác chỉ có một thỉnh cầu, lúc bác muốn gặp cháu, cháu có thể dành chút thời gian không?"

"Cháu sẽ ở lại Bắc Kinh cả năm nay."

Thẩm Diệc Minh cau mày lại, "Sau một năm này thì sao?"

"Một năm nữa tính sau đi ạ, nếu như có chút ít thành tựu rồi, cháu sẽ đến nước Anh, nơi đó có người đang đợi cháu."

Thẩm Diệc Minh càng cau mày chặt hơn, ông nói rất nhỏ, "Cháu đi Anh, chẳng khác nào lấy mạng của ông cả, khó khăn lắm cháu mới chịu quay về mà."

An Noãn không lên tiếng.

Thẩm Diệc Minh lại hỏi, "Một cô gái làm thiết kế kiến trúc, liệu có mệt mỏi lắm không?"

An Noãn cười trả lời, "Không đâu, cháu thích kiến trúc, cũng thích công việc bây giờ."

Thẩm Diệc Minh xoa đầu cô, nghiêm túc nói, "Nếu bác có thể giúp được gì, nhất định phải gọi điện thoại cho bác, biết không?"

An Noãn ra sức gật đầu.

Đưa An Noãn đến cửa khách sạn, Thẩm Diệc Minh không tiện lộ mặt.

"Noãn Noãn, bác có một căn phòng luôn để trống, hay là cháu chuyển qua đó ở đi, cứ ở khách sạn mãi cũng không tốt."

"Cháu ở quen rồi, hơn nữa cũng không phải ở một mình, cháu ở cùng bạn, còn có thể chăm sóc lẫn nhau."

Thẩm Diệc Minh cũng không nói thêm gì nữa.

Lúc An Noãn về đến khách sạn đã hơi muộn, Hứa Vĩ Thần đã tan ca về.

Ánh mắt anh ta nhìn An Noãn nồng nặc thái độ thù địch, bực bội hỏi, "Cô đã đi đâu? Không phải nói thấy khó chịu sao? Tại sao không trở về nhà nghỉ ngơi? Cô đi hẹn với ai hả?"

An Noãn mím môi, lười quan tâm đến anh ta.

Hứa Vĩ Thần chụp lấy cổ tay cô, gào lên, "Cô đừng tưởng không nói thì tôi không biết, cô đi gặp Mạc Trọng Huy đúng không?"

An Noãn dùng sức hất tay anh ta ra, tức giận hét lên, "Hứa Vĩ Thần, anh đừng có lên cơn thần kinh, tôi không gặp Mạc Trọng Huy!"

"Vậy cô đi gặp ai?"

"Tôi gặp ai không thuộc phạm vi công việc, không cần báo cáo với anh."

An Noãn nói rồi đi thẳng về phòng.

Trở về phòng, cô luôn nhớ lại quá trình ở bên Thẩm Diệc Minh, nói thật, biết trên thế giới này vẫn còn có người thân, biết vẫn có thể được người thân yêu thương, loại cảm giác này rất tốt, rất hạnh phúc. Cô không còn một mình nữa rồi.