"Có lẽ để tôi trở về phòng ngủ một giấc."
Nằm trên giường, bệnh viêm dạ dày không đỡ chút nào, An Noãn nôn liên tục, nôn một lúc thì không còn gì để nôn, chỉ còn nôn khan.
Đến tối, khi Mạc Trọng Huy trở về, Trương Húc vội nói với hắn: "Ngài Mạc, hình như bệnh dạ dày của cô An trở nặng rồi, chiều nay cô ấy nôn mấy lần."
Mạc Trọng Huy nghe vậy liền chạy lên lầu, đá văng cửa phòng của cô ra, nhìn thấy An Noãn đang ở trong phòng tắm, ngồi cạnh bồn cầu, nôn đến lả người.
Hắn chạy tới ôm cô nâng dậy, An Noãn rũ rượi ôm cổ hắn, yếu ớt nói: "Không cần đi bệnh viện đâu, chỉ là viêm dạ dày, nghỉ ngơi sẽ khỏe lại ngay."
Mạc Trọng Huy nhẹ nhàng đặt cô lên giường, đắp chăn lại rồi gọi Thẩm Cầm Phong tới.
Lần thứ hai tới biệt thự, Thẩm Cầm Phong rất sợ hãi.
Khi Thẩm Cầm Phong tới phòng của An Noãn, cô đang nôn khan trong phòng tắm.
"Bác sĩ Thẩm, anh mau truyền dịch cho cô An đi, từ trưa đến giờ cô An nôn rất nhiều lần."
Thẩm Cầm Phong lườm trợ lí Trương, "xì" một tiếng: "Đâu phải muốn truyền dịch lúc nào thì truyền đâu!"
Thẩm Cầm Phong lại quay sang An Noãn, hết sức khách khí nói: "Cô An, bệnh trạng của cô xảy ra bao lâu rồi?"
An Noãn ngồi tựa trên giường, yếu ớt nói: "Thời gian gần đây tôi ăn uống rất tốt, dạo này ăn còn nhiều hơn. Hai ngày nay, dạ dày của tôi hơi khó chịu, hôm qua bắt đầu nôn ói."
"Ăn rất ngon miệng, nhưng ăn cái gì vào cũng nôn cả, đúng không?"
An Noãn gật đầu, chợt nhớ tới cái gì, chỉ vào Mạc Trọng Huy, nói: "Mạc Trọng Huy, chẳng lẽ bát mì đêm qua có vấn đề? Đêm qua tôi ăn mì do anh nấu, sau khi về phòng, tôi bắt đầu nôn, nôn suốt cả đêm. Anh không hạ độc tôi đó chứ?"
Mặt Mạc Trọng Huy đen lại.
Trong đầu có ý nghĩ, nhưng Thẩm Cầm Phong không dám nói nhiều, chỉ chăm chú nhìn Mạc Trọng Huy, nói: "Ngài Mạc, tôi đề nghị đưa cô An tới bệnh viện kiểm tra đi, có thể cô An bị ngộ độc thực phẩm, khiến dạ dày phản ứng. Cũng có khả năng là cô ấy mang thai rồi."
Trong nháy mắt, An Noãn như bị sét đánh, cô kích động phản bác: "Không thể có chuyện đó, tôi vẫn uống thuốc mà! Không phải là mang thai đâu, nhất định là ngộ độc thực phẩm!"
Trán nhăn lại, Mạc Trọng Huy khẽ nói: "Thay quần áo đi, chuẩn bị đến bệnh viện."
"Không, tôi không đến bệnh viện, không phải tôi mang thai đâu!"
Mạc Trọng Huy không nhìn được, hừ lạnh: "Không ai nói cô mang thai cả, cho dù là ngộ độc thực phẩm thì cũng phải tới bệnh viện kiểm tra!"
"Không, anh đi mua thuốc về đây, tôi ở nhà truyền dịch, tôi không tới bệnh viện!"
An Noãn phản ứng mạnh mẽ.
Trợ lí Trương và Thẩm Cầm Phong đều lui ra, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Sự kiên nhẫn của Mạc Trọng Huy dường như sắp cạn, hắn lạnh lùng nói: "Nếu cô không thay quần áo, tôi sẽ thay cho cô!"
Cuối cùng An Noãn được Mạc Trọng Huy chở tới bệnh viện. Quá trình chờ kiểm tra dài đằng đẵng, bác sĩ nói với hai người: "Ngài Mạc, cô An đã mang thai rồi, thai đã được hơn ba tuần."
Khoảng khắc đó, An Noãn nghe như sét đánh ngang tai.
"Mạc Trọng Huy, vậy là anh đã động tay động chân vào thuốc ngừa thai của tôi!"
Lập tức An Noãn lao tới, móng tay thật dài cào hai đường bật máu trên mặt Mạc Trọng Huy, khiến mọi người đều thất kinh.
"Cô An cô bình tĩnh lại đi, cô như vậy không tốt cho thai nhi đâu!"
Thẩm Cầm Phong lớn tiếng quát bảo cô dừng tay.
An Noãn sờ sờ bụng, ở đó đã âm thầm thai nghén nên một đứa bé, cô không thể tin được, không muốn tin đó là sự thật.
Nhìn khuôn mặt Mạc Trọng Huy, không thể nhìn ra bất cứ tâm tình nào, hắn chỉ thản nhiên nói: "Nếu như không muốn có đứa bé này, vậy thì khi nào có thể phá thai?"
Tất cả mọi người người có mặt đều sững sờ, bác sĩ, Thẩm Cầm Phong, Trương Húc, kể cả An Noãn cũng giật mình.
Cuối cùng An Noãn mỉm cười tự giễu, hóa ra hắn cũng không muốn có đứa bé này, hóa ra đứa bé này chỉ là một điều ngoài ý muốn, chỉ là cô suy nghĩ nhiều mà thôi.
Bác sĩ dè dặt nói: "Nếu như không muốn có đứa bé này, có thể chọn dùng thuốc hoặc làm phẫu thuật. Dùng thuốc thì cuối tuần có thể tiến hành, nhưng có thể có tác dụng phụ, nếu không ra hết, cần phải làm sạch tử cung. Nếu muốn phẫu thuật, kỹ thuật và thiết bị của bệnh viện chúng tôi đều rất tốt, có thể tiến hành phá thai không gây đau đớn."
Nhìn vẻ mặt tái nhợt của An Noãn, Thẩm Cầm Phong không cầm lòng được, cắt ngang lời bác sĩ, nói với Mạc Trọng Huy: "Cậu Mạc, trở về bàn bạc một chút đi, bàn bạc xong thì gọi điện cho tôi, tôi sẽ sắp xếp."
Trên đường về, Mạc Trọng Huy luôn đưa tay ôm đầu, dáng vẻ hết sức mệt mỏi.
Bỗng nhiên, hắn nhìn An Noãn, hỏi: "Của tôi hay của cậu ta?"
An Noãn ngẩn người vài giây không kịp phản ứng, rồi lập tức nhớ ra, hơn ba tuần trước, thời gian đó là thời điểm mình và Thường Tử Phi bị hắn bắt gặp.
Cô cười nhạt, châm chọc nói: "Anh nói cái gì? Sau này anh không hề chạm vào tôi, chẳng lẽ là của anh?"
Mạc Trọng Huy lập tức cầm lấy điện thoại di động gọi cho Thẩm Cầm Phong, ra lệnh một cách đơn giản: "Anh chuẩn bị một chút, hai tuần nữa tiến hành phẫu thuật không đau."
Ở đầu bên kia, Thẩm Cầm Phong còn muốn nói gì đó, Mạc Trọng Huy đã cúp điện thoại.
Tay An Noãn bất giác vuốt lên bụng, nước mắt lưng tròng, cô cố kìm nén không để nước rơi xuống.
Cũng tốt, đứa bé này vốn không nên tới thế giới này, cho dù nó được sinh ra đời, An Noãn làm mẹ cũng không biết nên đối mặt với nó với tâm trạng như thế nào. Chẳng lẽ mỗi lần giỗ ba, cô vẫn phải dẫn theo đứa bé đi thắp hương cho ba sao.
Mạc Trọng Huy cũng thấy nước mắt vương đầy trên khóe mắt An Noãn, hừ lạnh nói: "Sao, tiếc rẻ rồi à? An Noãn, đừng làm ra vẻ đáng thương để làm tôi cảm động, Mạc Trọng Huy này sẽ không bao giờ đi nuôi con của người khác đâu!"
"Vậy thì bỏ nó đi, dù sao thì ba nó cũng không muốn có nó."
Mạc Trọng Huy nhíu mày, hơi kích động hỏi: "Cô có ý gì?"
An Noãn hơi khựng lại, thản nhiên cười nói: "Thường Tử Phi đã bị anh hại tới nông nỗi này rồi, làm sao dám muốn đứa bé này?"
Xe dừng lại bên ngoài biệt thự, lòng bàn tay Trương Húc đẫm mồ hôi, cậu ta không thể tin được ngài Mạc mất bao công sức muốn An Noãn mang thai, kết quả cuối cùng An Noãn lại mang cốt nhục của Thường Tử Phi, đây không phải là đổ vỏ ốc cho người khác sao?
Về tới nhà, Mạc Trọng Huy sai người giúp việc: "Hai tuần sắp tới, bồi bổ thật tốt cho cô ấy để có sức khỏe để làm phẫu thuật."
Nói xong, Mạc Trọng Huy liền bỏ đi, lập tức nhảy xuống hồ bơi, ở đó suốt đêm.
Ngày hôm sau, An Noãn hết sức bình tĩnh, phản ứng do ốm nghén càng mạnh mẽ, hầu như ăn cái gì vào là nôn ra ngay. Cô không có thời gian để suy nghĩ về chuyện làm phẫu thuật, ngày nào cũng phải vật lộn với thức ăn, ăn xong nôn, nôn xong lại cảm thấy đói, cứ lặp đi lặp lại như vậy, thật khổ sở.
Mỗi lần nhìn thấy An Noãn nôn, Mạc Trọng Huy lại nhíu chặt mày, không ít lần nổi cáu với Thẩm Cầm Phong.
Thẩm Cầm Phong cảm thấy rất oan ức, rốt cuộc có một lần nhịn không được, nổi đóa với hắn: "Hiện giờ cô ấy mang thai rồi, phản ứng nôn nghén là hiện tượng hết sức bình thường, có thai phụ phản ứng nhẹ, có thai phụ phản ứng mạnh, đó là điều không thể chi phối được, cũng không thể uống thuốc. Dù sao thì vài ngày nữa cũng phá thai rồi, để cô ấy cố gắng chịu đựng một chút đi."