webnovel

Chương 125: Mạc Trọng Huy, đồ biến thái! (3)

Éditeur: Nguyetmai

An Noãn vỗ tay mấy cái rồi rời khỏi đó, lúc đi cô còn thấy Mạc Trọng Huy vẫn còn ngồi xổm dưới đất, cú đá này cô đã dồn tất cả sức lực của mình.

Lúc An Noãn trở lại phòng khách thì thấy Thẩm Cầm Phong đã bị gọi tới.

Anh ta nhìn An Noãn một lượt từ trên xuống dưới rồi huýt sáo. Trương Húc lại không dám nhìn An Noãn thêm nữa.

"Cô An, cô mặc như vậy ra ngoài sẽ làm cho người ta suy nghĩ xa xôi đó."

An Noãn chẳng vui vẻ gì cười cười đáp, "Bác sĩ Thẩm, tốt nhất anh nên nghĩ cho mình trước đi."

Thẩm Cầm Phong nghe vậy liền bắt đầu lo lắng, làm quá lên nói, "Không lẽ chuyện cô nhờ tôi làm cậu Mạc đã biết cả rồi sao?"

Thương Húc chen mồm vào nói, "Người coi người khác là kẻ ngốc, bản thân mới chính là kẻ ngu nhất. Bác sĩ Thẩm, hậu quả của việc dám chống đối ngài Mạc anh sẽ biết ngay thôi."

Thẩm Cầm Phong xanh mặt luôn rồi.

An Noãn bĩu môi, coi thường lên tiếng, "Bác sĩ Thẩm, lần này đã liên lụy đến anh rồi, lát nữa Mạc Trọng Huy có hỏi, anh cứ đẩy hết tất cả trách nhiệm cho tôi, dù gì tôi cũng đắc tội anh ta quen rồi, thêm một lần nữa cũng không sao. Ngày mai Thường Tử Phi kiểm tra xong, tôi mong anh có thể cho tôi biết kết quả."

An Noãn nói xong đi lên lầu luôn, sự thật chứng minh, Thẩm Cầm Phong đợi cả buổi tối cũng không thấy Mạc Trọng Huy đến hỏi tội anh ta.

An Noãn tắm xong lên giường, cũng không biết có phải do uống nước trong hồ bơi không mà bụng cô đau dữ dội.

Điện thoại bỗng nhảy ra một tin nhắn, là Thường Tử Phi gửi tới. Cô đã xóa tên anh khỏi danh bạ, nhưng dãy số này vừa nhìn thấy cô đã có thể nhận ra ngay, bốn số đuôi chính là ngày sinh của An Noãn.

Trái tim đập liên hồi, An Noãn mở tin nhắn ra xem, là một câu nói ngắn gọn: [Ngày mai anh đến bệnh viện kiểm tra, em có thể đi cùng anh không?]

An Noãn ôm lấy điện thoại rất lâu cũng không thể ngủ được.

Cô không biết, giờ này phút này Thường Tử Phi ở đầu dây bên kia cũng đang ôm lấy điện thoại mà đợi ròng rã cả một đêm.

Lúc Mạc Trọng Huy trở về phòng, An Noãn đã nhắm mắt giả vờ ngủ.

Hắn tắm rồi chui vào trong ổ chăn, không động vào cô như mọi lần mà nằm cách cô một khoảng xa.

Chẳng lẽ hắn thật bị đá hỏng rồi sao, An Noãn mừng thầm trong bụng.

Âm báo tin nhắn đột nhiên vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm.

An Noãn thấy lại là tin nhắn của Thường Tử Phi, cô gắt gao nắm chặt điện thoại, không dám mở ra xem.

Tay Mạc Trọng Huy bay vụt qua, giật lấy điện thoại trong tay cô, An Noãn ngay tức khắc như con mèo xù lông.

"Mạc Trọng Huy, trả điện thoại cho tôi!"

[Sáng mai tám giờ, anh đợi em ở cổng bệnh viện.]

Mạc Trọng Huy đọc xong tin nhắn này, điên cuồng ném điện thoại xuống đất.

"Mạc Trọng Huy, anh bị điên hả!"

An Noãn nhảy xuống giường nhặt điện thoại lên, lắp lại những mảnh bị rời ra, nhưng làm thế nào cũng không mở máy lại được.

Cô vừa muốn nện điện thoại lên mặt Mạc Trọng Huy thì hắn đã giữ chặt cổ tay cô lại, áp ngược cô xuống giường.

"Buông tay, buông tôi ra!"

Mạc Trọng Huy đỏ mắt nhìn cô, gằn từng câu từng chữ, "Thả em ra để em đi hẹn hò với Thường Tử Phi sao? Đến tận bây giờ em vẫn chưa biết em là người phụ nữ của ai à?"

"Mạc Trọng Huy, con mẹ nó anh là đồ con lợn, nổi điên lên thì chẳng khác gì cầm thú, bị tôi đạp một phát như thế cái đó của anh còn dùng được không hả?"

Mạc Trọng Huy nheo mắt lại, An Noãn lập tức cảm thấy nguy hiểm.

Giọng nói lạnh lùng của hắn bỗng vang lên, "Có dùng được không, thử là biết ngay thôi."

An Noãn đã cảm nhận được sự thay đổi trên cơ thể hắn, cô co chân lại, đang định đạp thì Mạc Trọng Huy lại phản ứng nhanh hơn, đè lấy chân cô, buồn bực nói: "Còn đạp nữa sẽ hỏng thật đấy."

An Noãn đầu hàng, bất đắc dĩ nói: "Mạc Trọng Huy, không chơi nữa, bụng của tôi khó chịu lắm, có thể là do lúc nãy uống nhiều nước trong hồ bơi, anh rót giúp tôi cốc nước ấm được không?"

Mạc Trọng Huy nghi ngờ nhìn cô.

"Thật đấy, bụng của tôi thật sự rất khó chịu, buồn nôn."

Mạc Trọng Huy chau mày, chạy đi rót nước cho cô.

Uống xong cốc nước nóng, An Noãn thấy bụng mình vẫn còn lâm râm khó chịu.

"Đều tại anh, bây giờ tôi khó chịu chết đi được."

Mạc Trọng Huy mím môi, nhỏ nhẹ nói, "Xin lỗi, anh không ngờ lại thành thế này."

"Anh cố tình thì có."

"Được rồi, được rồi, anh sai rồi, để anh bảo Thẩm Cầm Phong đến kiểm tra cho em."

An Noãn kinh ngạc hỏi, "Thẩm Cầm Phong vẫn chưa đi sao?"

"Ừ, anh phạt anh ta ở lại đây một tuần, một ngày hai mươi bốn tiếng, không được đi đâu cả."

"Anh nói cái gì?" An Noãn bắt đầu kích động, "Sao anh có thể làm vậy? Tôi đã nói rồi, là tôi ép anh ta, anh muốn phạt thì cứ phạt tôi, đừng phạt anh ta."

Mạc Trọng Huy cau chặt chân mày, lại cảm thấy mất hứng.

"Bây giờ xem ra là em hết đau bụng rồi! Chỉ cần là việc có liên quan đến Thường Tử Phi em đều trở nên như vậy sao? Yên tâm đi, bệnh viện không có Thẩm Cầm Phong còn có rất nhiều bác sĩ khác. Cậu ta xuất viện lâu như vậy cũng chẳng có chuyện gì, không chết nổi đâu."

An Noãn ỉu xìu nằm xuống, trong lòng cô nghĩ gì dường như không bao giờ có thể giấu được Mạc Trọng Huy.

Sau đó Mạc Trọng Huy cũng không động tay động chân với cô nữa, hắn chỉ nằm xuống ôm chặt cô vào lòng. An Noãn vẫn luôn muốn hỏi hắn, trong tin nhắn sau mà Thường Tử Phi gửi đến, anh đã nói gì với cô, nhưng rốt cuộc vẫn không dám mở miệng hỏi.

Hôm sau là một ngày nắng chói chang, vừa sáng sớm, ánh nắng rực rỡ đã xuyên qua cửa sổ rải từng tia nắng vào trong phòng ngủ, chiếu rọi lên chiếc giường rộng lớn.

An Noãn mở đôi mắt nhập nhèm còn đang ngái ngủ, Mạc Trọng Huy trước giờ đều có thói quen dậy sớm vậy mà vẫn chưa thức dậy. An Noãn không biết sao hắn lại có tinh lực dồi dào đến vậy, cho dù tối hôm trước có giày vò cô đến mức nào, ngày hôm sau hắn vẫn luôn có thể dậy thật sớm, lúc thì đi bơi, lúc thì tập thể hình.

"Này, chắc không phải anh bị cảm nữa đấy chứ, sao vẫn chưa dậy thế?"

Mạc Trọng Huy lười biếng nói, "Thấy hơi khó chịu, hôm qua thật sự bị em đá hỏng rồi."

Khóe miệng An Noãn co rút, giận dỗi, "Vậy anh nằm trên giường nghỉ thêm đi, buông tay ra, tôi phải dậy rồi."

Mạc Trọng Huy mặt dày nói, "Em đá hỏng rồi, em phải chịu trách nhiệm."

"Được, nếu anh thật sự không thể sinh con nối dõi, tôi sẽ tìm đại người nào đó sinh một đứa tặng cho anh."

Mạc Trọng Huy nổi giận, ánh mắt trở nên sâu hút, nghiến răng nói, "Em lặp lại lần nữa xem."

An Noãn bực bội đáp, "Mạc Trọng Huy, anh đừng lôi thôi nữa, tôi không có thời gian mà nói nhảm với anh, tôi còn phải đến quán cà phê."

"Chậc, bà chủ như em đúng là tận tình thật đấy."

"Buông tay ra, tôi thật sự không có thời gian chơi với anh đâu."

An Noãn cố gắng tách đôi tay đang đặt ở bên hông ra, nhưng cái tên này lại ôm càng lúc càng chặt hơn.

"Mạc Trọng Huy, anh đủ chưa hả?"

"Bên dưới của anh đau quá, em xoa một chút cho anh đi."

Cái tên cầm thú này, lời lẽ thô tục như thế mà có thể thốt ra không chút kiêng dè gì như vậy.

Mặt An Noãn tái mét, cô đe dọa: "Anh có muốn tôi cho anh thêm một đạp nữa không?"

"Em dám? Anh sẽ khiến em cả đời này không thể xuống khỏi giường."

An Noãn hít sâu một hơi, tỏ vẻ tử tế nói: "Mạc Trọng Huy, tôi xin anh đấy, tha cho tôi đi mà."

An Noãn năn nỉ mãi Mạc Trọng Huy mới thả cô ra.