webnovel

Chương 1:

"Này"

Người đàn ông đang nằm dưới nền đất không phản ứng.

"Thằng khốn này"

Người vừa phát ra tiếng nói bắt đầu mất bình tĩnh. Nhưng người dưới đất vẫn bất động.

Máu trào ra từ miệng hắn

*Từ khi nào mọi thứ bắt đầu đi chệch hướng.*

----

Đây là thời đại của dị năng.

Những người có năng lực siêu nhiên đã làm thay đổi thế giới, như giới nghiên cứu đã công bố: Trung tâm của thế giới không còn là khoa học nữa mà chính là dị năng.

Khi sở hữu dị năng, cuộc sống của một người sẽ thay đổi tốt đẹp hơn. Không ai muốn mình chỉ là 'một người bình thường thấp kém'.

Kim Kimin đã thức tỉnh trong một thời đại như vậy.

[Bạn đã thức tỉnh]

"Thật sao? Mình á?"

Giường ngủ và bàn ghế gần như chồng lên nhau trong căn phòng chật hẹp. Kim Kimin bật dậy. Trên khuôn mặt hắn có một vết sẹo do bỏng nặng.

[Kỹ năng]

Hấp thu trạng thái bất thường (A): Cấp 0

Rào cản tâm trí của Carletto (U): Cấp 0

"Ha… hai kỹ năng!!! Một hạng A và một hạng đặc biệt ư…"

Cuộc sống khốn khổ của hắn như được soi sáng.

Khi con người đã quen sống trong bóng đen thì khi chợt nhìn thấy ánh sáng, trong phút chốc ta sẽ bị mất phương hướng.

Kim Kimin ôm ngực. Hắn thấy như có một cây búa vàng đang nện vào tim hắn.

"Không được. Cuối cùng mình cũng gặp may. Trước khi thành công thì mình không thể chết được"

Kim Kimin cố ổn định nhịp tim của mình, với đôi tay còn đang run rẩy, hắn mở bảng kĩ năng

[ Kĩ năng: Hấp thu trạng thái bất thường (A): Cấp 0 ]

"Tôi sẽ chịu đựng sức nặng thay cho bạn"

• Bạn có thể hấp thu bất kì trạng thái bất thường nào của sinh vật sống. Trạng thái đó sẽ xuất hiện trên cơ thể bạn.

[ Kĩ năng: Rào cản tâm trí của Carletto (U): Cấp 0 (Ẩn) ]

Tâm trí của Carletto rất đặc biệt. Không một ai thành công khi cố thâm nhập vào bộ não của Carletto.

• Bạn có thể kháng lại hầu hết đòn tấn công tâm lý.

• Ẩn: Kĩ năng này không sẽ không bị phát hiện trừ khi bạn tự mình tiết lộ.

"Kĩ năng phòng hộ tâm trí à…"

Kim Kimin đọc phần giải thích của kĩ năng Rào cản tâm trí của Carletto, liếm môi

"Đảm bảo là mình sẽ có một chức trong Cơ quan Tình báo Quốc gia"

Tuy nhiên hắn không muốn đến nơi đó hay nơi nào khác cần đến kĩ năng này.

Tại sao ư?

Nghĩ đến lý do tại sao họ sẵn sàng thuê những người có khả năng phòng thủ tâm trí thì việc đến đó chẳng tốt chút nào.

Rất rõ để nhận ra tại sao không chỉ Cơ quan Tình báo Quốc gia mà ở mọi nơi khác đều cần những người có kĩ năng này.

Khi họ cần phải bảo vệ tâm trí mình.

Khi một bí mật đáng lẽ ra không được tiết lộ lại bị bới móc ra bằng bạo lực.

Kim Kimin rùng mình khi tưởng tượng ra cảnh cuộc đời của hắn chấm dứt bởi một viên thuốc độc giữa hai hàm răng.

"Không đời nào mình đến đó"

Hắn tiếp tục đọc phần mô tả của kĩ năng khác.

"Hấp thu trạng thái bất thường? Coi đây là kĩ năng chữa lành cũng không đúng lắm"

Hắn nghiêm túc suy ngẫm.

Kimin thậm chí không có được một gia đình hoàn chỉnh, hắn là cô nhi. Cuộc sống hắn khốn khổ và phải sống trong một căn phòng chưa đầy 5 mét vuông. Nhưng hắn không phải kẻ ngốc.

"Cái này…"

Khuôn mặt của Kim Kimin tối sầm lại

"… Nghĩa là dùng thân thể mình như một món hàng sao?"

Có hàng vạn kĩ năng đã xuất hiện trên thế giới và tất nhiên cũng có nhiều người sở hữu khả năng chữa trị.

Tuy nhiên, đa số chỉ có thể chữa lành vết thương, thậm chí mất khá nhiều thời gian. Ngoài ra còn phải chịu hình phạt nếu sử dụng kĩ năng, vì vậy tính ra họ không thể thật sự sử dụng nó.

Tóm lại, họ chỉ hơn bác sĩ ở chỗ thời gian chữa lành vết thương.

Vì vậy người có khả năng chữa trị rất hiếm khi làm việc một mình. Ngoại trừ những người rất tài năng thì hầu hết đều làm việc chung với bác sĩ trong bệnh viện.

Hơn nữa, trên đời này chẳng có thứ thuốc thần thánh nào cả. Nếu có thì bác sĩ đã thất nghiệp hết.

Nếu vậy, chẳng phải dị năng mà Kimin sở hữu là một tờ độc đắc sao? Bởi vì hắn có thể hấp thu tất cả bất thường, bệnh tật?

Không dễ dàng như vây.

Kĩ năng này có một hình phạt chết người.

Một khi Kimin hấp thụ, trạng thái đó sẽ áp dụng lên cơ thể hắn.

Nếu hấp thụ ung thư, cơ thể hắn sẽ phát triển tế bào ung thư.

Nếu hắn hấp thụ vết thương của người sẽ chết sau 3 giây thì 3 giây sau hắn sẽ chết.

"Không biết giới hạn có thể hấp thụ là bao nhiêu nhưng… có cảm giác như mình chỉ là vật thay thế. Trông tao giống một thằng nhóc bị lôi ra chịu trận thời Trung cổ lắm hả?"

Hắn nghiến răng.

Điều gì sẽ xảy ra nếu những người quyền lực nhất thế giới phát hiện ra sự tồn tại của Kim Kimin?

Lỡ đâu bị mấy kẻ ngu xuẩn mới phất lên, có đủ thời gian và tiền bạc biết đến kĩ năng này thì sao?

Kim Kimin nhớ lại bi kịch của Hassan, một người đàn ông có khả năng chữa lành bệnh tật, thậm chí đã xuất hiện trên bản tin.

Mỗi lần chữa lành bệnh tật, tuổi thọ hắn sẽ sụt giảm. Tên đó ngu ngốc khoe khoang về năng lực của mình trên ti vi và ngay ngày hôm sau đã bị bắt cóc.

Sau đó, ti vi đưa tin Hassan đã được giải cứu. Lưng hắn còng đi, cả người teo tóp lại như một đứa trẻ. Hassan chết 3 giờ sau khi được giải cứu. Là một cái chết tự nhiên.

Bác sĩ đã công bố

'Cơ thể Hassan như là cơ thể của một người 150 tuổi. Anh ta đã sống rất lâu'

*Đáng lẽ mình không nên sở hữu dị năng này. Không một ai được biết mình có nó

Đúng rồi, nó có thể được ẩn đi*

Trong trường hợp này, việc sử dụng kĩ năng sẽ trở nên khó khăn hơn. Nếu hắn khăng khăng sử dụng nó sẽ bị phát hiện.

Ngày hôm đó, Kim Kimin tự nhủ rất nhiều lần

"Mình là một kẻ bất tài. Mình không có dị năng. Mình chưa bao giờ thức tỉnh. Không có gì xảy ra hết, chỉ là một ngày chán chết như mọi ngày. Mình sẽ… quên hết"

Kim Kimin cúi đầu, cắn môi. Sau đó hắn sờ lên vết sẹo trên mặt và cuộn nắm đấm.

"Mình sẽ sống sót. Chắc chắn là vậy, như trước giờ"

"Aaaaa, có con rết"

Kim Kimin nằm trên giường, coi tiếng hét phát ra ở phía ngoài căn phòng như một bài hát ru.

Thế nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng diễn ra theo cách người ta muốn.

-------------------------------------------

Ào~~

Ai đó dội nước vào đầu Kim Kimin.

"Cuộc sống không phải lúc nào cũng như ý muốn đúng không Kim Kimin?"

"..."

Kim Kimin, người đang nằm trên nền đất, vẫn chưa tỉnh táo hẳn.

"Lại một lần nữa"

"Vâng"

Ngay sau khi tiếng nói chấm dứt, ai đó lôi Kim Kimin đến một cái ghế. Một người khác trói Kimin lại.

Khuôn mặt Kimin nhăn lại vì bị sợi dây siết chặt vào ghế.

Ngay lúc đó, một người được dìu vào trong phòng.

"Thưa Chủ tịch"

Những người có mặt trong căn phòng lập tức cúi gập người. Sau khi người được gọi là Chủ tịch khoát tay, họ đứng thẳng dậy và gật nhẹ đầu thêm lần nữa.

"Đã... có kết quả... chưa?"

Chủ tịch chật vật mở miệng. Ông ta đã già, cả thể xác lẫn tâm trí đều đang dần suy sụp.

"Ngài không cần lo lắng. Sớm thôi, thằng nhóc này sẽ gánh vác mọi gánh nặng cho Ngài"

"Nhanh lên... không còn nhiều... thời gian... nữa!"

Hai bên má nhăn nheo của Chủ tịch run rẩy.

Dù không biết đó là do Chủ tịch đang tức giận hay đang sợ hãi vì cái chết sắp cận kề, người đàn ông vẫn cảm thấy lo sợ.

"Vâng thưa Ngài"

Người đàn ông trước đó phụ trách dội nước lên người Kimin, lần này cầm theo một ống tiêm tiến lại gần.

"Tao nghĩ mày có khả năng kháng lại. Cái này mạnh hơn 50 lần liều trước đó. Mày không nghĩ sẽ tốt hơn nếu mày kết thúc cuộc đời như một con người à? Vẫn không tính hợp tác sao?"

Không có câu trả lời.

Chỉ có tiếng ho sặc sụa vang vọng khắp phòng.

Người đàn ông nhún vai, đi ra phía sau ghế. Sau đó bằng một thao tác điêu luyện, hắn tiêm vào cánh tay đang bị trói của Kimin.

Thuốc từ ống tiêm đi vào cơ thể Kimin.

[ Rào cản tâm trí của Carletto (U) Cấp 0 đã ngăn chặn hoàn toàn ảnh hưởng thần kinh của liều Thú Nhận mạnh nhất ]

Kĩ năng có thể bảo vệ trí não nhưng không bảo vệ được cơ thể khỏi tác dụng của thuốc.

Kim Kimin thở hổn hển, chịu đựng áp lực đè lên trái tim.

*Đã bao nhiêu ngày rồi*

"Tại sao... lại không...có... phản ứng gì'

Sau khi chờ đủ lâu, nhìn thấy Kimin không có thay đổi gì, khuôn mặt Chủ tịch run rẩy dữ dội.

"Cái đó... không thể nào. Xin hãy chờ m..."

"Đi gọi... Choi Dongsoo! Ngay!!"

"Vâng"

Người đàn ông bặm môi.

*Chỉ một giọt cũng đủ để thuần phục cả một con voi. Thằng nhãi này thật sự có thể chịu đựng được sao?*

"Cũng không sao. Khi Choi Dongsoo đến... Mày sẽ hối hận vì đã không tuân theo tao"

Sau khi người đàn ông và cấp dưới của mình trịnh trọng cúi chào Chủ tịch và rời đi, Choi Dongsoo tiến vào với một cái túi to.

Rầm~~

Cái túi Choi Dongsoo đặt xuống phát ra âm thanh nặng nề.

Xẹt

"Ồ! Anh chàng này lại lòi ra ngoài nữa rồi"

"Ta...tin anh...Giám đốc à"

Choi Dongsoo cười nhìn dụng cụ bằng thép có hình dáng kì lạ chọt thủng túi và lộ ra bên ngoài. Hắn quay lại nhìn Chủ tịch.

"Ngài định đứng quan sát à? Hay là Ngài tránh mặt một lát đi. Có thể máu sẽ vấy lên người Ngài"

"Được rồi. Khi nào… xong việc thì báo cho ta… Anh có cần… người chữa trị… không? "

"Có một người thì tốt hơn. Dẫu cho không có họ thì Ngài cũng sẽ có được thứ mình muốn. Chủ tịch à, tôi là Choi Dongsoo đấy"

"Được… Ta sẽ cử… Choi Hayeong. Không cần biết anh mất mấy ngày… nhưng ta sẽ đợi"

"Cô Choi Hayeong à? ...Được thôi"

Chủ tịch cùng người của mình rời đi để mình Choi Dongsoo đang ngạc nhiên lại trong phòng.

Sau khi cánh cửa đóng lại với một tiếng két, Choi Dongsoo nhìn Kimin cười toe toét.

"Chúng ta bắt đầu chứ nhỉ? "

------------------------------------------------

*Đã bao nhiêu ngày trôi qua rồi?*

"Rất ấn tượng. Anh bạn à, nói thật thì ta bắt đầu thấy khâm phục anh rồi đấy"

Choi Dongsoo nói với một Kimin bộ dạng rách rưới chật vật.

Đầu Kim Kimin rũ xuống chạm ngực và máu đang nhỏ tí tách từ miệng hắn.

"Xấu hổ không nói nên lời à? Hahaha"

Choi Dongsoo cười lớn, tát vào mặt Kim Kimin rồi sau đó hướng đến phía cửa.

Khuôn mặt hắn nhăn lại.

Cốc cốc~

Choi Dongsoo gõ cửa và nói một cách lịch sự.

"Có thể chữa cho hắn được không?"

Cánh cửa kim loại mở ra, Choi Hayeong với vẻ mặt mệt mỏi tiến vào.

"Xin lỗi, nhưng mà tuần tới đây tôi có lịch trình quan trọng. Giờ anh nên đi tìm người khác được rồi đấy"

"Tôi biết rồi. Sau ngày hôm nay… à không, sau đợt trị liệu này, cô có thể về nhà. Và cũng không cần đến đây nữa"

"... "

"Phó Chủ tịch nói nếu qua hôm nay thì không cần để cậu ta sống nữa"

"Tôi bị bất ngờ khi thấy anh thất bại đấy"

"Tôi nghĩ cậu ta có khả năng chống lại đòn tấn công tâm trí. Tôi chưa từng thấy một ai cứng đầu như vậy cả"

"Chẳng phải chúng ta đã quét ra cậu ta chỉ có kĩ năng hấp thụ thôi sao? "

"Nếu không có khả năng kia… thì không đời nào cậu ta lại không ngoan ngoãn cả. Kể cả khi tiêm Thú Nhận vào cậu ta cũng không có phản ứng"

"Ồ, cậu ta thật sự chịu được à?"

Choi Hayeong ngạc nhiên.

"Nếu đã vậy thì nên để cậu ta sống và gia nhập… "

"Cô có muốn hợp tác với người từng tra tấn mình không?"

Choi Dongsoo nghiêng đầu nhìn Kimin. Choi Hayeong liếc mắt nhìn Kim Kimin hay chính xác hơn là một đống thịt dập nát trước mắt, bịt miệng muốn nôn.

Mặc dù một tháng qua đã thấy cảnh tượng này nhiều lần, Choi Hayeong vẫn không thể kìm được cảm giác ghê tởm.

"Đây là lần cuối. Xin cô làm nhanh dùm "

Choi Hayeong hoàn thành công việc, lảo đảo bước ra khỏi phòng.

Vài ngày trước, Chủ tịch tập đoàn lớn nhất Hàn Quốc - tập đoàn Ohsung, Park Daehong đã ngất xỉu. Hiện giờ ông ta đang hôn mê trên giường bệnh với đầy máy móc thiết bị xung quanh.

Choi Dongsoo nhớ lại cuộc trò chuyện với Phó Chủ tịch Park Jinbum, con trai cả và là người thừa kế của tập đoàn Ohsung.

"Vẫn không được à"

"Vâng, tôi xin lỗi"

"Cũng có thứ mà Giám đốc Choi không giải quyết được sao. Tôi cho anh thêm một tuần. Hãy làm mọi cách có thể. Nếu vẫn không có kết quả thì loại bỏ cậu ta đi. Anh còn nhiều việc khác phải xử lý, không có thời gian cho việc này nữa"

"Vâng, thưa Ngài"

Choi Dongsoo lắc đầu. Phó Chủ tịch nói đúng. Giám đốc phụ trách chiến lược phát triển kĩ năng của tập đoàn Ohsung, Choi Dongsoo, đã phụ trách xử lý cậu ta trong một tháng trời nhưng vẫn không thu được kết quả gì. Đây quả là mất mát to lớn đối với tập đoàn Ohsung.

*Rốt cuộc cậu ta là cái quái gì?*

Đa số đều chịu khai ra hết mọi thứ trước khi hắn lấy ra dụng cụ thứ hai. Đến cái thứ tư thì họ đều cầu xin hắn giết mình. Đôi khi có một số người mạnh mẽ vượt qua được những quân bài mà Choi Dongsoo đưa ra, thì hắn sẽ sử dụng dị năng của mình.

Choi Dongsoo có khả năng hủy hoại tâm trí. Không một ai bị trói ở phòng hành hình có thể sống sót khi hắn sử dụng kĩ năng của mình. Cho tới khi hắn gặp Kim Kimin.

"Hắn phải cần người chữa trị và cả truyền máu. Mình đã thử mọi cách trong một tháng nay và con bọ này vẫn không hề hấn gì"

Hắn dự định đe dọa Kimin bằng người thân hay bạn bè, nhưng Kimin không có một ai.

Choi Dongsoo luôn tự tin hắn là người giỏi nhất trong lĩnh vực này. Thất bại lần này là một điều lạ lẫm khiến hắn cảm thấy nhục nhã.

Hắn đóng cửa lại, bực tức đạp vào mặt Kimin. Người bị trói trên ghế ngã sầm xuống đất.

"Tao đổi ý rồi"

Tên tra tấn luôn treo trên mặt nụ cười, giờ đây hoàn toàn nghiêm túc.