Nếu không phải Lạc Thần Hi bọn họ đột nhiên tiến vào, cô cũng không biết sẽ cùng Bạch Thế Huân hôn bao lâu nữa…
"Chuyện đó tuyệt đối…tuyệt đối là chuyện ngoài ý muốn! Đúng thế, ngoài ý muốn! Hai chúng tớ sống sót sau tai nạn, quá…quá kích động…cho nên mới như thế…"
Lạc Thần Hi nháy nháy mắt: "A, cho nên nói, chỉ cần kích động liền có thể ôm hôn nhau hả? Còn ôm chặt như vậy nữa, tay đều luồn vào trong quần áo, cúc áo bệnh nhân cũng bị rơi ra mấy viên rồi…"
"Lạc Thần Hi! Cậu miêu tả cặn kẽ như vậy làm gì hả? Cậu cho rằng mình đang viết truyện người lớn sao? Nếu cậu dục cầu bất mãn, vậy thì về nhà tìm chồng của cậu đi!"
Phương Tử Thiến thẹn quá hóa giận gầm nhẹ, cảm giác cả khuôn mặt mình cũng sắp bị đốt cháy rồi.
Giờ phút này, điều cô cảm thấy may mắn nhất là, hiện giờ là đêm khuya, chung quanh đều đen đặc, Lạc Thần Hi không có cách nào nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô được.
Nếu không thì, cô thật sự chỉ có thể đào lỗ đất mà thôi!
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com