"Em có thể tỉnh táo một chút được không? Phương Tử Thiến? Em biết rõ là sẽ gặp nguy hiểm còn đi theo anh! Lời nói của Lão gia tử có uy lực vậy sao? Ông ấy bảo em đi chết, có phải em cũng đi chết không?"
Bạch Thế Huân vô cùng tức giận, trừng mắt với cô, hận không thể bắt lấy bả vai cô mà lay tỉnh.
Trong lòng hắn, ngoại trừ lo lắng ra, còn có rất nhiều phiền muộn, không cam lòng, nôn nóng, tâm tình rất phức tạp.
Hắn lúc này mới ý thức được, Phương Tử Thiến thật sự không phải là vì ghen tuông mới đi theo hắn, mà là bởi vì lời dặn của Bạch lão gia tử!
Vì sao vẫn như vậy?
Dù hắn có tận lực nịnh nọt Phương Tử Thiến cỡ nào, cô ấy vẫn cứ làm như là không thấy, vẫn tập trung tinh thần coi lời nói của lão gia tử như Thánh chỉ.
Làm cho tên hoa hoa công tử lúc nào cũng thuận lợi trên tình trường như hắn, thưởng thức được cảm giác thế nào là thực sự thất bại!
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com