Ông Tôn chỉ còn lại nửa cái mạng, vừa thấy con quái vật đã chết trên đất, lập tức giơ súng ngắm ngay Xuân Hỉ, đáng tiếc lần này thần may mắn không quan tâm đến ông ta, súng bị kẹt…
Xuân Hỉ căm phẫn vọt tới trước người ông Tôn, bóp cổ nhấc bổng ông ta lên cao, sau đó dùng một tay khác đâm phập vào lồng ngực của ông ta, móc ra trái tim còn đang nảy thịch thịch, rồi bóp mạnh thành thịt nát!
Giờ này phút này, cái gọi là người canh giữ lăng nhà họ Tôn tất cả đều chết hết. Có lẽ trong lòng ông Tôn cũng biết, số mình cũng định sẵn sẽ chết ở đây rồi! Nhưng còn Tôn Bân thì sao? Có phải anh ta chết không đáng chút nào không?
Xuân Hỉ mất con vẫn còn đang điên cuồng xâu xé thi thể của ông già Tôn, dường như chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt sự đau thương trong lòng mình.
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com