Bạch Kiện và Đinh Nhất chờ ở ngoài cửa, thấy tôi đi ra, hai người họ vây lấy tôi, hỏi thế nào rồi? Tôi lắc đầu: "Muốn anh ta về nước chắc là khó, nhưng anh cũng có thể chờ thêm một chút xem sao, nếu anh ta vẫn còn chút lương tri, có lẽ sẽ trở về thật."
Nói thật, vụ án này thật sự làm tôi rất đau lòng, rõ ràng không phải là người ác độc tày trời, thế mà có thể làm ra chuyện khiến người khác phải run sợ như thế.
Xem ra con người đều có những lúc ích kỷ, chỉ là mức độ khác nhau mà thôi. Nhưng tôi cảm thấy dù có ích kỷ thì cũng nên có giới hạn cuối cùng, nếu như một người khi còn sống mà không có ai có thể khiến anh ta đối xử một cách chân thành, vô tư, vậy thì người đó thật đáng buồn và đáng thương… Bởi vì người ấy sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết cái gì là yêu.
Khi tôi và Đinh Nhất về đến nhà, chú Lê còn trêu: "Ôi, những thám tử lớn đã về rồi!"
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com