Cảm giác nóng bỏng như thể có hàng trăm hàng ngàn con kiến đang bò trên người. Hoắc Vi Vũ cảm thấy khó chịu, bèn vươn tay gãi gãi.
Cố Hạo Đình nắm cổ tay cô lại.
"Nóng quá… khó chịu quá… Cố Hạo Đình…" Hoắc Vi Vũ bứt rứt lẩm bẩm, vẫn muốn gãi tiếp.
Cố Hạo Đình thấy cô khó chịu thì giận điên người, muốn gọi Nhan Diệc Hàm lên để đập cho một trận, nhưng lại sợ mình mà bỏ tay ra một cái thì Hoắc Vi Vũ sẽ tự làm bản thân bị thương.
Trên tay cô ấy còn đang cắm kim truyền dịch mà. Bất cẩn làm lệch kim, truyền sai chỗ thì sẽ sưng lên mất.
Hắn kiên nhẫn dỗ dành: "Em đừng nhúc nhích, tôi thổi cho em một cái là đỡ ngay thôi."
"Thổi đi, thổi đi, nhanh lên." Hoắc Vi Vũ thúc giục.
Cố Hạo Đình cúi người thổi nhẹ xuống nơi bị thương.
Làn hơi nhè nhẹ thổi qua da thịt mang lại cảm giác man mát dễ chịu, nỗi đau đớn bỏng rát cũng dịu đi nhiều. Hoắc Vi Vũ yên ổn trở lại rồi dần dần thiếp đi.
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com