"Cảnh đẹp bị đám gai phủ lấp, không cẩn thận còn bị đâm đến nỗi cả người chi chít vết thương, kết cục cũng không ngọt ngào. Cho nên, cho dù cảnh ở phía sau bụi gai của anh có đẹp đến thế nào thì tôi cũng không muốn thử đâu." Hoắc Vi Vũ gằn từng chữ.
Cố Hạo Đình ôm chặt cô.
"Em làm thế này thì có nghĩa lý gì hả? Hết lần này đến lần khác đều vậy, trước đây là vì tôi không giữ đúng hẹn, bây giờ thì tôi lại khó hiểu, không biết vì sao em lại muốn thế này? Có phải em cảm thấy tôi không thể sống nếu thiếu em không?" Cố Hạo Đình nhíu mày, lòng bực bội, lời nói càng lạnh lùng.
Câu nói "tôi không thể sống nếu thiếu em" của hắn mang đầy ý chế nhạo, nghe thật chói tai. Cứ như là vì cô được cưng chiều quá nên lấn lướt, bây giờ đang giận dỗi linh tinh?
"Trên đời này vốn không có chuyện không thể sống tiếp nếu thiếu vắng một ai." Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói.
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com