"Muốn thế nào? Anh thấy không ngon thì đừng có ăn, ăn rồi còn kêu cái gì, tôi là người nấu cho anh ăn mới khổ đây này. Thôi, thức ăn bình dân của đám phàm tục chúng tôi không hợp nổi cái dạ dày quý báu của anh. Sau này tôi sẽ chú ý, không ảo tưởng nữa. Tôi đi ngủ đây, Tư lệnh cứ tự nhiên." Hoắc Vi Vũ hất tay Cố Hạo Đình ra rồi về phòng mình, nằm phịch xuống giường.
Bụng cô lại sôi ùng ục vì đói. Vốn đã bị cơn đói đánh thức nên phải ra ngoài kiếm cái ăn, tốt bụng nhường cho hắn bát lớn mà kết cục lại thế này đây.
Hoắc Vi Vũ bực mình mở điện thoại, lên weibo than phiền: "Đúng là cửa son rượu thịt ôi, ngoài đường xương chết buốt!"
Cô vừa gửi xong thì có dân mạng bình luận kiểu trêu ghẹo: "Người đẹp ơi, anh mời em ăn cơm nhé. Anh đặt phòng riêng chờ em ở nhà hàng Shangri-La nha."
"Cút." Hoắc Vi Vũ trả lời bằng một chữ cực ngầu rồi ném điện thoại sang một bên.
Đúng lúc này, di động đổ chuông. Cô thấy Thường Yến gọi đến thì bắt máy.
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com