Nhan Diệc Hàm lừ mắt. Còn nhỏ như vậy mà đã tranh vợ với anh ta, không sợ nắm đấm của anh ta sao?
Cố Hạo Đình nhìn Tô Tiểu Miêu. Tô Tiểu Miêu lại thấy được vẻ tức giận trong mắt Cố Hạo Đình. Vợ hắn đã về rồi, đáng lẽ hắn bảo mẹ Điểm Điểm chăm sóc cho thằng bé thì phù hợp hơn mới phải chứ? Hay là hắn không nỡ để vợ mình mệt?
Tô Tiểu Miêu nhìn Điểm Điểm khóc mà đau lòng. Thật ra cô cũng không nỡ rời đi. Nhưng có luyến tiếc mấy thì ngày mai cô cũng phải đi, chút ấm áp ngắn ngủi sẽ chỉ khiến ly biệt càng khó hơn thôi.
Cố Hạo Đình thấy Tô Tiểu Miêu không nói gì, xoay mặt Điểm Điểm về phía Tô Tiểu Miêu.
Lúc khóc, Điểm Điểm hay nhắm mắt, há mồm, khóc càng to càng tốt, thỉnh thoảng lại dừng để lấy hơi, mở hé mắt quan sát phản ứng của người lớn.
Cố Hạo Đình xoay mặt nó qua, cắt ngang nhịp khóc của nó. Điểm Điểm mở mắt, nhìn thấy Tô Tiểu Miêu. Nước mắt còn đọng ở khóe mi không kịp tuôn rơi, cậu bé nín khóc, nhìn Tô Tiểu Miêu một lúc rồi lau nước mắt.
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com