"Tôi nói giúp cô ấy sao? Hai người làm gì thì trong lòng biết rõ rồi đấy!" Ngụy Ngạn Khang nói, hai mắt đỏ ngầu.
"Tôi làm gì? Mẹ anh làm gì?" Cố Kiều Tuyết nói như thể cô ta ngay thẳng lắm: "Anh đừng có nghe lời từ một phía rồi quay lại chỉ trích chúng tôi!"
"Rốt cuộc lời của ai mới là một phía?" Hoắc Vi Vũ lặng lẽ nhìn Cố Kiều Tuyết.
Cố Kiều Tuyết khoanh tay trước ngực lườm cô, trào phúng: "Chẳng biết cái hạng khốn nạn nào ăn nói lung tung, đổi trắng thay đen. Cho cô ta tiền còn không bằng cho chó. Cho chó nó còn biết vẫy đuôi mừng, cho cô ta chỉ tổ qua cầu rút ván!"
"Tôi không qua cầu rút ván, tin thì tin, chẳng tin thì thôi." Hoắc Vi Vũ khinh thường việc phải giải thích với hạng người này. Cô chỉ muốn đi ra khỏi đây.
Cố Kiều Tuyết chặn cô lại: "Bây giờ mọi người đều ở đây, ba mặt một lời đi, cô đừng có mà ôm tiền rồi còn lên mặt. Dì đưa cho cô 100.000 tệ, cô có cầm không?"
"Có." Hoắc Vi Vũ không hề phủ nhận.
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com