Tô Tiểu Miêu thích thú bèn đi qua phía cậu bé đó.
Cậu bé chắc chỉ tầm mấy tuổi, người nhỏ xíu nhưng đẹp như tượng tạc, cao tầm một mét. Nó ăn mặc rất trang trọng, một bộ vest tí hon vừa người hiệu Giorgio Armani, phối với cà vạt nhỏ màu lam, giày da thủ công của Veilisr, đến khuy tay áo cũng nạm kim cương. Khuôn mặt cậu bé nhỏ nhắn trắng nõn, cực kỳ giống tổng thống nước A, vô cùng đẹp trai.
Tô Tiểu Miêu ngồi xổm cạnh cậu bé, nghiêng đầu nhìn nó: "Bé con, sao cháu không vào dự tiệc? Trong đó có rất nhiều đồ ăn ngon đấy."
Cậu bé không để ý tới Tô Tiểu Miêu, tiếp tục lia đá.
Tô Tiểu Miêu nhún vai, duỗi người nằm trên thảm cỏ, cánh tay phải đặt dưới đầu làm gối, yên lặng ngắm bầu trời xanh thẳm, không một gợn mây rồi nhắm mắt lại.
Bỗng dưng có một thứ gì đó lạnh băng bị nhét vào tay trái cô. Tô Tiểu Miêu mở to mắt, thấy là một hòn đá. Cô nhìn về phía cậu bé.
"Cô ném thử một lần đi." Cậu bé nũng nịu nói.
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com