webnovel

Chương 7

Thứ hai, kẹt xe. Hơn nữa, hôm nay bầu trời nhiều mây. Nếu trời mưa vào giờ cao điểm, tôi đảm bảo sẽ rất tệ. Vì vậy, tôi phải rời khỏi nhà từ sáng sớm vì sợ muộn học. Tình trạng của chiếc ô màu xanh đậm hơi sờn rách như bị chó cắn, tôi lấy từ trong tủ ra, mở ra kiểm tra. Nó vẫn có thể được sử dụng, chỉ cần không vội vàng

"Con đi đây mẹ."

"Con đã mang bánh sandwich chưa?" Một giọng nói từ trong bếp vọng vào màng nhĩ tôi.

"Rồi ạ."

"Được rồi, đi cẩn thận."

Tôi đứng đợi xe buýt ở một trạm xe buýt khá đông đúc. Hình như ai cũng nghĩ như tôi, khi vội vã ra khỏi nhà trước khi cơn mưa lớn bắt đầu.

Bíp bíp...

Mọi người ở trạm xe buýt, bao gồm cả tôi, đều quay đầu về phía chiếc xe máy đang bấm còi dừng ngay trước mặt tôi. Cái quái gì đây... một tên trộm phải không? Huh, tôi đã sẵn sàng lao vào, nhưng khi người lái xe cởi mũ bảo hiểm ra, tôi mới thấy nhẹ nhõm.

"Ai Sound."

"Vâng, ngài Gun." Cậu tài xế giơ tay và nhướn mày nhìn tôi. Tôi muốn búng tay phá vỡ hàng chân mày của nó.

"Mày đang làm gì ở đây?" Tôi thấp giọng hỏi.

"Một vài công việc."

"Ồh..." Tôi gật đầu. Nhìn vào xe buýt đi tới, cậu tài xế vượt lên, đi vào làn ngoài cùng bên phải rồi lái xe ra xa hơn.

Hey!

"Đi cùng không?" Sound vỗ nhẹ vào ghế trên xe máy của nó sau khi thấy tôi đi về phía xe buýt trước đó.

"Không." Tôi ngay lập tức từ chối không vì bất cứ điều gì. Lo lắng rằng nósẽ đưa tôi đi với tốc độ cao nhất và đâm sầm cho đến khi tôi lên trang nhất của tiêu đề của báo.

"Ôi, tệ thật. Rất nhiều người sẵn sàng chấp nhận nó." Sound làm bộ mặt như một đứa trẻ lớn lên với người cha và người mẹ không yêu thương mình. Tôi nên làm gì? Tôi không quan tâm.

"Nhận được gì từ mày?"

Sound, người ban đầu cau mày, đã cười như vậy. Một nụ cười toe toét và chỉ tay vào ngực trái của anh ta.

"Trái tim tao."

Huh, trò đùa của nó giống như yêu cầu một đứa trẻ tiểu học làm người yêu của nó. Tôi há hốc mồm kinh hãi.

"Nhạt!" Tôi nói, trong khi Sound có vẻ hài lòng với điều đó.

"Tao sẽ không chạy quá tốc độ." Sound lấy một chiếc mũ bảo hiểm khác treo phía trước xe máy đưa cho tôi.

"Mày đã có bằng lái xe?" Tôi chớp mắt không nhận mũ bảo hiểm. Hãy để tôi đảm bảo rằng tôi đang đi cùng một người có giấy phép lái xe. Nó lấy ví ra và cho tôi xem.

Tôi thấy nhẹ nhõm. Đó là bằng lái gốc.

"Được chưa?" Nó hỏi lại. Tôi gật đầu đội mũ bảo hiểm rồi lên xe máy của nó.

"Giữ chặt."

"Nếu mày chạy quá nhanh, tao sẽ đấm vào đầu mày." Tôi đe dọa người đang khởi động động cơ xe máy mà không thèm nhìn tôi.

"Vâng thưa ngài." Sound nói trong khi gập tấm tính che mũ bảo hiểm của mình.

Brum~ và chiếc xe máy của nó lao vút qua đám đông đủ loại phương tiện.

Lái xe qua khoảng trống giữa các xe khiến tôi phải nhấc một chân lên và luôn nhìn xuống xem đầu gối có sao hay không, sợ bị xe khác quẹt cho chảy máu. Ngoài ra, rẽ trái và phải yêu cầu tôi phải sử dụng chắc tay vịn gắn ở phía sau. Một tay phải giữ lấy vạt áo của Sound để không bị rơi xuống. Có lần xe phanh gấp, tay tôi đang nắm vạt áo nó phải chuyển sang ôm eo nó.

"Bám chặt vào." Sound nói.

"Hừm."

Chết tiệt... trời đang mưa. Tôi nghĩ rằng chúng tôi sẽ nhanh chóng đến trường, trên thực tế, trời đang mưa rất to. Sound vội quay đầu xe máy vào bãi gửi xe của siêu thị để tránh mưa.

"Xin lỗi, tao không biết bây giờ trời đang mưa." Sound nói với chiếc mũ bảo hiểm vẫn đội.

"Không sao, tao còn chưa ướt."

Sound gật đầu rồi mở yên xe đưa tôi chiếc áo mưa. Thêm một cái nữa cho nó.

"Nếu mày đợi cho mưa tạnh, Mày sẽ bị trễ học." Tôi gật đầu đồng ý với nó.

Sau khi mặc áo mưa, chúng tôi tiếp tục hành trình. Trên đường bắt đầu kẹt xe nặng.

Sound biết các đường đi tắt, vì vậy chúng tôi đến trường trong thời gian kỷ lục. Xe máy đậu ở bãi xe dưới trường.

"Đến rồi." Nó quay sang tôi. Tôi gật đầu và xuống xe.

"Không mở được." Tôi nói với Sound, cố mở khóa dây đeo mũ bảo hiểm nhưng vô ích.

"Đây." Tôi nghiêng người về phía nó khi nó gọi. Sound mất một lúc để mở một cách dễ dàng.

"Được rồi."

"Cảm ơn."

Xoa!

"Tại sao mày lại xoa đầu tao, Sound?" Tôi chăm chú nhìn nó, Sound không trả lời mà lại xoa đầu tôi nữa.

Này, muốn chơi với cái đầu của tao phải không? Tao cắn mày!

"Vui lắm." Nó nói, rồi cởi áo mưa ra.

Hả?

"Gì?" Tôi nheo mắt nhìn nó.

"Mày thật hài hước." Sound nhướn mày nói và cũng đưa tay lên sờ má tôi.

"Tao đấm mày." Tôi hất tay nó ra. Đã chuẩn bị sẵn sàng để đấm nó, nhưng, ôi!

Người cao hơn đã có thể tránh nó kịp thời.

"Dữ như chó."

"Ai Sound!" Tôi nắm chặt tay lại. Tôi định chạy theo đá nó một cái nhưng kẹt tại chỗ vì vẫn mặc áo mưa.

Để đó đi. Ngay khi tôi đến lớp, tôi sẽ đập vào đầu nó.

Tôi cởi áo mưa và treo nó lên gương chiếu hậu sau đó vào lớp như đã thông báo hôm nay để dự lễ và cầu nguyện. Gần đến nơi, tôi bị cuốn vào thực tế là tôi đã gặp một người mà bạn biết anh ta là ai. Khuôn mặt nhẵn nhụi và không thân thiện trong thế giới độc nhất vô nhị này, chắc chắn chỉ có một người.

Tin đẹp trai, thông minh.

Nhưng mà...

Nhanh chóng!! Nó nắm lấy cánh tay tôi. Tôi không thể di chuyển như bộ não của tôi bảo tôi làm.

"Cái gì?" Tôi nói giọng khản đặc. Hơi không thích việc nó nắm lấy cánh tay tôi như thế này.

"......."

Nó nhìn tôi, nhưng không nói gì.

"Buông ra!" Tôi ra lệnh với giọng chắc nịch.

Người đẹp trai vẫn thế... im lặng khi đứng đó với đôi mắt nhìn tôi như có vẻ không thích điều gì đó. Dù sao thì đó cũng không phải là điều tôi nên biết hay lo lắng phải không?

"Tao còn lên lớp." Tôi dùng hết sức lực để giãy giụa cánh tay, nhưng nó không thể vượt qua thể lực của người cao lớn chút nào. Nó cũng nắm tay tôi chặt hơn và kéo tôi đi theo.

"Buông tao ra!"

Tôi cố gắng để thoát ra một lần nữa nhưng vô ích. Mày đưa tao đi đâu vậy Tin?

Người đẹp trai cảm thấy khó chịu vì tôi như thế này. Nó quay lại và trưng ra bộ mặt dữ tợn như hổ.

"Im đi." Giọng điệu của nó sắc bén hơn cả thanh kiếm của một samurai, thứ đã ngăn não tôi hoạt động.

Thôi thì... tôi chỉ biết im lặng. Đi theo người đẹp trai giống như một người cha đưa con trai đến gặp hiệu trưởng trong văn phòng của ông ấy.

"Đừng đi xe máy."

Hả? Cái gì? Tôi không thể nghe thấy.

"Cái gì?" Tôi đã hét lên. Người đẹp trai dừng bước và quay lại nhìn tôi.

"Đừng đi xe máy." Giọng hung dữ của nó làm tôi giật mình. Tôi có cần phải nói to lên không?

"Tại sao?"

Tôi không hiểu lý do và từ khi nào nó thấy tôi đi xe máy? Nếu lý do không đúng, tôi sẽ đánh nó một trận. Ngay bây giờ nó nhanh chóng biến thành im lặng.

"Không an toàn."

"C..." Tôi định tranh luận về điều đó. Có người nói với tôi về việc lái xe quanh thành phố không an toàn nhưng người đẹp trai này rất kiên quyết, điều đó có nghĩa là không cần phải nói gì cả. Nếu không, tôi sẽ bị bắt và bị cắt cổ giết chết. Tôi chỉ biết im lặng và lặng lẽ đi theo nó.

Đồ độc tài!!!

<Thêm ID LINE của Thewson>

Tôi đọc tin nhắn của Po và cau mày.

<Ơ>

<Đây là việc khẩn cấp>

<Được rồi>

Tại sao phải vội vàng như vậy? Chuyện đó thì liên quan gì đến tôi?

Tôi nhấn thêm ID LINE của Thewson.

<Tại sao thế?>

Thewson đã gửi một bức ảnh

<Có người bệnh xem đi>

Tôi bấm vào bức ảnh đã được gửi.

Oh, hình ảnh của người đẹp trai nằm trên giường. Chỉ cần nhìn qua những bức ảnh, có thể thấy rõ nó tàn tạ như thế nào. Rõ ràng, một cảm giác lo lắng chợt len ​​lỏi trong tâm trí tôi, nhưng vội gạt đi sự phân tâm vì hôm nay là ngày nghỉ. Tôi cần được nghỉ ngơi. Tôi sẽ không quan tâm đến bất cứ điều gì, tôi sẽ nằm cho đến khi bà Ratchanee nổi giận trước mặt tôi.

<Bận>

Điều này làm phiền tôi, tôi trả lời như tôi nghĩ, nhưng nó vẫn không từ bỏ việc gửi ảnh của người bệnh một lần nữa.

Thewson đã gửi một bức ảnh

Tại sao mũi và mặt của nó lại đỏ như vậy? Bệnh nặng? Tại sao bạn của nó không đưa nó đến bác sĩ?

<Sao này không đưa nó đến bác sĩ>

Tôi gõ cùng một chút khó chịu.

<Nó không muốn, nó nói uống thuốc là khỏi thôi>

Tức giận, thật bướng bỉnh! Nếu nó ở gần tôi, tôi sẽ hạ gục nó. Cứ chờ xem.

Hừm, tôi có dám không? Câu trả lời là không.

< Nó ăn chưa?>

<Tao đã mua nhưng nó không muốn ăn.>

Tôi đọc nó và hít một hơi thật sâu. Hãy nhìn xem nó bướng bỉnh như thế nào. Nó thông minh về mọi thứ trừ bản thân mình. Thật không biết xấu hổ, phải không?

<Mày đã mua gì?>

<Uh.. Salad mực cay và xúc xích>

Trời ơi, tôi muốn ngất đi. Người ốm mà bảo ăn xúc xích với salad mực cay?

<Đợi chút, tao tới ngay>

Cuối cùng, tôi vẫn phải đi. Nếu tôi để nó cho Thewson, người đẹp trai sẽ ngủ như cây rau.

Tôi vội vàng tắm rửa, mặc quần áo rồi cáo từ với mẹ. Lúc đầu, mẹ muốn đi cùng để chăm sóc đứa con trai yêu quý, người mẹ yêu hơn cả con ruột của mình, nhưng chợt nhận ra hôm nay chiếu bộ phim Chak Duong Wong yêu thích nên bà không đi cùng.

Này, cô Ratchanee.

Tôi bắt taxi đến căn hộ của người đẹp trai với tốc độ cao nhất. Thewson đang đứng trước căn hộ và nó đưa cho tôi chìa khóa và thẻ khóa. Sau đó xin lỗi với lý do là nó phải đi tập bóng rổ, trước khi tôi nổi giận với nó vì đã mua đồ ăn như thế kia. Nó đã chạy trốn trên xe.

Rất nhanh chóng.

Tôi bước vào phòng. Điều đầu tiên là xem xét các triệu chứng của bệnh nhân trước. Tôi đặt tay lên trán nó và có thể cảm thấy hơi nóng tỏa ra từ đó. Liếc nhanh tủ đầu giường, nó vẫn chưa uống thuốc. Chưa kể đồ đã ăn nguội, tôi mới đưa lại vào bếp. Sau đó nấu cháo với thịt heo bằm nhuyễn cho người bệnh ăn để uống thuốc.

Khi bữa sáng đã sẵn sàng, tôi đặt cháo lên tủ đầu giường và ngồi xuống mép giường.

"Hey." Tôi chọc vào cánh tay bệnh nhân. Nó làm điệu bộ như thể không thích việc tôi làm phiền giờ ngủ của nó.

"Dậy đi." Tôi ra lệnh.

"Lát nữa rồi ngủ, chết tiệt." Người bệnh không nói gì, chỉ đưa tay xô vào mặt tôi.

Mày muốn làm cho tao rơi ra khỏi giường? Mày làm tao bực mình.

"Ôiiii Tin, dậy ăn đi!" Tôi đã hét. Tốt hơn là nên kiên nhẫn nếu không tao đã ném cháo vào mặt mày. Nó hình như biết tôi không phải người bạn của nó, vội quay đầu về phía tôi.

"Tao đây." Tôi nháy mắt và mỉm cười với nó, và tôi hy vọng nó còn nhớ tôi.

"Mày đến khi nào?" Nó hỏi tôi với giọng yếu ớt hơn.

"Trước đó. Tao đã đem tên trộm vào và cướp hết đồ đạc của mày." Tôi nói, người đẹp trai mỉm cười.

"Dậy ăn đi." Người bệnh nhìn tôi. Sau đó từ từ di chuyển ngồi lên phía trước. Tôi vội đặt chiếc gối sau lưng nó

"Đánh răng chưa?"

Tôi gần như quên mất nó. Thật tối khi tôi nhớ nhắc người đẹp trai này.

"Mày có thể dậy đánh răng được không?" Tôi hỏi, nó lắc đầu.

Tôi thậm chí còn hít một hơi thật sâu. Nếu nó không bệnh, tôi sẽ nói cho nó biết, nó sẽ không có cuộc sống kiếp sau vào buổi sáng, trưa, tối. Tôi đã đi chuẩn bị dụng cụ cho nó: bàn chải đánh răng, kem đánh răng, nước súc miệng, một cốc nước và một cái chậu nhỏ.

"Đi đánh răng trước đi." Tôi đưa bàn chải cho nó. Nó cầm lấy bàn chải trong khi vẫn nhìn tôi.

"Nhìn cái gì?" Tôi nói bằng giọng trầm và không được nó đáp lại. Nó chỉ nở một nụ cười nhạt.

"Lau sạch miệng của mày." Tôi đưa khăn giấy cho nó. Mang tất cả các đồ dùng để rửa trong phòng tắm. Tôi quay lại, thấy nó đang ngồi chăm chú nhìn vào bát cháo. Có lẽ nó đang đói.

Tôi đặt cái khay lên đùi nó.

"Ăn đi, vẫn còn nóng."

Người đẹp trai gật đầu và lặng lẽ ăn. Tôi mở túi thuốc và pha thuốc cho nó. Ăn xong, tôi đặt khay xuống, rót nước cho nó uống. Đợi thêm tầm mười lăm phút nữa rồi tiếp tục uống thuốc.

"Muốn ngủ?" Nó gật đầu rồi lẩm bẩm.

"Nhớp nháp."

"Vậy để tao lau người cho mày."

"Ừm."

Tôi bước vào phòng tắm. Mở nước cho vào chậu và đi ra ngoài để lấy một chiếc khăn nhỏ. Đến bên giường ngồi xuống, đặt tay lên trán thấy vẫn còn nóng. Tôi vắt chiếc khăn ướt và nhẹ nhàng lau lên cánh tay, bàn tay và cổ của người đẹp trai để hơi nóng trên da nó tiếp xúc với nước từ chiếc khăn có thể bớt nóng hơn một chút.

"Cả người cũng vậy."

Hả? Tôi nghe rõ mồn một và nheo mắt nhìn người bệnh này. Nó không nói gì nữa, chỉ giữ vẻ mặt nghiêm túc.

Huh, chuyện đã đến mức này. Nó cũng không khó gì.

"Cởi nút áo ra." Tôi hướng dẫn bệnh nhân và nó làm theo rất tốt. Cởi áo đặt bên cạnh.

Này, cơ thể này là gì? Được tạo ra bởi thần hả, huh? Tôi chú ý đầu tiên bắt đầu từ vai, sau đó là ngực và kết thúc ở bụng.

"Xong rồi." Tôi nói và đặt miếng vải vào chậu.

"Bên dưới cũng vậy."

"Tao tát mày!"

Nó định nắm lấy tay tôi.

"Uống thuốc rồi ngủ."

"Hừm."

Tôi đợi cho đến khi nó ngủ thiếp đi. Rồi ra ngoài ngay lập tức để ngồi xuống và xem phim hoạt hình. Sau đó kiểm tra trạng thái cứ sau nửa giờ.

Tôi đã chăm sóc nó. Người như tôi, người đã chăm sóc người bệnh cũng ngủ thiếp đi.

Lạ nhỉ!!

*[POV Tin]

Cơn đau đầu và cơn sốt bắt đầu giảm dần, đỡ hơn nhiều so với cơn đau dữ dội vào buổi sáng. Có lẽ vì ai đó đã chăm sóc tôi rất tốt.

Âm thanh của tivi có thể được nghe thấy từ trong phòng. Làm cho tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì nó vẫn ở đây. Tôi đi ra ngoài để xem và đây không phải là người đang xem tivi mà là một chiếc tivi đang xem người.

Hừ, ngủ ngon.

Tôi lấy điều khiển và tắt tivi. Sau đó trở lại phòng ngủ, lấy chăn gối rồi quay lại chỉnh tư thế ngủ cho nó. Nó tphát ra một âm thanh nghèn nghẹt khi tôi cố duỗi thẳng chân nó. Cộng với bàn tay của nó gần như trên mặt tôi.

Ngủ mà vẫn tràn đầy năng lượng!!

Tôi đã phàn nàn.

Tôi thấy nó nhăn mặt như đang lẩm bẩm. Khu ngón tay của tôi đang chơi với môi nó.

Hừm, môi nó thật mềm.

Nếu có ai nhìn thấy tôi lúc này, chắc chắn họ sẽ nghĩ rằng tôi bị suy nhược thần kinh. Ngủ cười điên dại một mình. Tôi vừa tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên gối và đắp chăn kín mít. Bằng cách nào đó tôi lại mỉm cười. Hai tay nắm chặt chăn quay trái xoay phải, giấu mặt vào trong gối, ngửi mùi hương.

Này, tôi hoàn toàn điên rồi! Trước khi đầu óc tôi có thể tưởng tượng thêm được nữa, tôi nhanh chóng đứng dậy khỏi sofa, gấp chăn và đặt nó lên gối một cách tử tế. Đi vào phòng để xem bệnh nhân thế nào.

Người đẹp trai vẫn đang ngủ với tấm chăn che nửa người. Mặt nó không còn nhợt nhạt như lúc đầu gặp nó. Tôi nghĩ rằng các triệu chứng đã giảm bớt. Tôi đặt tay lên trán nó để kiểm tra lại. Hmmm... bớt nóng, nhưng vẫn còn ấm. Uống thuốc, tắm rửa sạch sẽ, ngủ thêm một hai đêm nữa sẽ bình thường trở lại.

Tôi giống như một bác sĩ, phải không?

Tôi liếc nhìn đồng hồ. Đã năm giờ rồi. Tại sao trước đó mày lại ngủ, Kantapol? Nếu bạn ngủ như lúc này, mày sẽ thấy bạn của mình được cảnh sát đưa đến bệnh viện trước khi mày kịp cầu nguyện và chăm sóc cho nó.

Bữa tối của người đẹp trai vẫn là những món ăn không quá nặng bụng do bản thân bệnh nhân không được khỏe. Nếu nó ăn đồ cay như cái mà Thewson đã đưa cho nó trước đó, nó sẽ hôn mê mất. Cơm gà nóng hổi là thực đơn tôi làm cho người đẹp trai. Thêm một ít trái cây và một tách trà nóng sẽ rất tuyệt. Lấy ổi trong tủ lạnh ra, cắt miếng vừa ăn, xếp ra đĩa. Tôi nếm thử xem có ngon không. Tôi phải lấy và chuẩn bị nhiều hơn. Trước khi phục vụ, hãy đợi nó ăn tối trước.

Gần sáu giờ rồi. Tôi bước đến đánh thức người vẫn say giấc như hoàng tử say ngủ. Nó thậm chí còn không phản ứng. Tôi không từ bỏ cố gắng. Làm bất cứ điều gì cho đến khi nó mở mắt ra.

"Dậy ăn tối đi."

"Tao không đói." Nó nói, tránh mặt tôi.

"Không đói thì vẫn phải ăn." Tôi nhấn mạnh vào ý định của mình. Tôi sợ nó sẽ chết vì thối rữa và hôi thối, làm xáo trộn cả khu chung cư. Tôi đến để ép buộc nó, đồ thông minh bướng bỉnh! Tinh nghịch hơn cả một đứa trẻ mẫu giáo không bỏ cuộc khi chơi trong những vũng nước đầy bùn trên đường phố.

"......." Số mày tận rồi khi gặp tao.

Hah! Bướng bỉnh! Hãy cùng Kantaphol, chuyên gia chăm sóc những đứa trẻ nghịch ngợm. Khi nó quay lưng lại với tôi, tôi bước sang phía bên kia. Từ từ bò lên giường cho đến khi chủ nhân của chiếc giường không để ý.

Tôi chỉ biết nở một nụ cười tà ác với con người vẫn nhắm nghiền mắt đang từ từ bò lại gần anh ta.

"Thức dậy!" Tôi đặt ngón tay lên vầng trán đang nhíu lại của nó. Có hiện tượng giật nhẹ khi chạm vào. Vẫn chưa chịu tỉnh dậy. Ngón tay tôi trượt xuống lưng nó, mắng nó. Nó di chuyển như thể nó biết mình đang bị đe dọa.

Mày đang thức, phải không? Tôi tự nghĩ, nhưng không có câu trả lời.

"Nếu mày không đứng dậy, tôi sẽ đè mày xuống và đánh gãy lưng của mày."

Khi bị nó cù lét mà không dậy, tôi sẽ thành một người khổng lồ. Đánh nó trong khi gầm lên liên tục. Thân hình cao lớn bắt đầu di chuyển và từ từ mở mắt ra, nhìn tôi. Sự khó chịu của nó dường như không thểchịu được nữa.

"Đã dậy rồi sao?" Tôi hỏi. Nó nhìn tôi với vẻ mặt trống rỗng rồi gật đầu và trả lời rất ngắn gọn.

"Hừm."

"Vậy thì ra ngoài ăn đi." Tôi ra lệnh sắc bén. Tôi có thể thấy nó đang trở nên khá hơn. Tôi để nó ăn ngoài phòng, không muốn đẻ nằm trên giường như một người liệt nửa người. Sau đó chuẩn bị trở thành thành người cung cấp thức ăn cho nó.

Nhưng... Mẹ kiếp!!

"Chết tiệt!"

Ah!!

"Ưmh!"

Tôi nhắm mắt lại vì cảnh tượng cuối cùng tôi nhìn thấy là tôi đâm sầm vào cơ thể đẹp trai đang nằm đó. Nó ở dưới tôi.

Ngực tôi đau... tại sao mày lại kéo tay tao? Tôi cố gắng đứng dậy khỏi việc nằm đè lên người đẹp trai đó. Cái nhìn đầu tiên tôi thấy là người đẹp trai đó đang nhìn thẳng vào tôi. Gần đến mức tôi có thể cảm nhận được hơi thở của nó. Không có âm thanh, không có cuộc trò chuyện. Chỉ có ánh mắt chúng tôi nhìn nhau như muốn trao đổi điều gì đó.

Thở... thở...

Điều gì xảy ra? Trái tim tôi đã phát điên. Cứ nhìn nhau thế này. Tôi không nghĩ chuyện này sẽ kết thúc tốt đẹp. Nhanh chóng quay lại và vội vàng đứng dậy. Tuy nhiên, trời ơi! Làm thế nào người đẹp trai này có thể cho làm như vậy. Đột nhiên nắm lấy cánh tay tôi và giữ nó cho đến khi tôi không thể di chuyển.

"Thích." Người đẹp trai thì thầm.

"Mày muốn sao?" Tôi vẫn ngoan cố thoát ra khỏi sự kìm kẹp của cơ thể to lớn này.

"Tao thích như vậy." Nó nói cố tình đưa khuôn mặt sắc sảo của nó lại gần tôi cho đến khi chóp mũi nó chỉ cách má tôi một milimet. Nó lật tôi lại để tôi nằm ngửa bên dưới nó, và đó là...

Chết tiệt, nổi da gà!

Điều đó...

Pok...búng ngón tay vào mặt tôi. Rồi nhảy khỏi giường như thể biết tôi sẽ đá vào cổ nó.

"Thằng khốn nạn!" Giọng tôi vang vọng khắp căn phòng với sự tức giận và nóng bức hơn trăm độ C. Tên khốn này không nghe thấy vì nó đã rời khỏi phòng.

"Tên khốn đẹp trai!" Tôi nguyền rủa và quằn quại như một con chó bị bỏng trên giường.

Thở... thở....

Âm thanh điên cuồng đó ở bên trái ngực tôi lại làm phiền tôi.

Cái quái gì vậy! Nếu nó không dừng lại, tôi sẽ lấy nó ra và nướng nó cho bữa tối.

"Là tại mày đó, tên khốn thông minh!" Tôi đã mắng nó lần thứ một trăm. Dù biết nó không thể nghe thấy. Tôi phải làm cho nó nghe được bằng cách bước ra khỏi phòng. Điều đó có nghĩa là tôi phải hét vào tai nó.

Nhưng mà...

"Cùng nhau ăn đi. Chia chúng làm hai phần." Những lời ngọt ngào bên tai khiến cơn giận của tôi nuốt xuống cổ họng.

Chuyện gì đã xảy ra thế? Sao tự dưng lại im lặng vậy? Tôi bước chầm chậm nhìn vào chiếc bàn sofa. Nó thực sự chia nó cho tôi.

"Cảm ơn." Tôi đáp rồi bước vào bếp. Chuẩn bị trà nóng và mang cho nó một đĩa trái cây.

"Đỡ hơn chưa?" Tôi hỏi người đang nhấm nháp nước luộc gà thơm ngon. Nó liếc nhìn tôi và gật đầu. Sau đó chúng tôi không nói chuyện gì nữa. Sau khi ăn xong, tôi đặt bát đĩa vào bồn rửa như thường lệ. Rửa sạch trong trường hợp nó sẽ ăn cái gì khác.

Tôi bước vào phòng của người đẹp trai. Mở rèm cửa cho ánh sáng tràn vào rồi tôi chỉnh lại chiếc giường nhàu nát. Những ngón tay tôi chạm vào gối và chăn. Khi nó kéo cánh tay tôi xuống trên người nó, nó vắt qua đầu tôi. Cùng với những cái nhìn thoáng qua về đêm đó vẫn khiến tôi bối rối. Tôi chỉ biết thức dậy với cái hông đau nhức khắp người.

"A hèm." Tôi ngạc nhiên khi nghe thấy một giọng nói từ phía sau.

Tôi bàng hoàng, thậm chí còn sợ hãi hơn trước.

"Muốn đi tắm?"

Sự tò mò của tôi bị cắt đứt. Đầu tiên, khi tôi nhìn thấy người đẹp trai cởi áo và khoác chiếc khăn lên vai.

"Phải."

"Khỏe rồi?" Tôi cố nén một giọng trầm và nheo mắt nhìn nó.

"Vẫn chưa."

"Ngồi đi, tao lau cho mày." Tôi bước tới và bảo nó ngồi lên giường trước khi biến mất vào phòng tắm, chuẩn bị một cái chậu và một chiếc khăn tắm nhỏ.

Tôi thấy nó chỉ mặc mỗi chiếc quần và quá lười biếng để mắng nó. Không có gì, tại đau họng.

Tôi vắt chiếc khăn ướt ra và nhẹ nhàng lau khắp người, cánh tay, ngực và lưng của người đẹp trai.

Chết tiệt, ngay cả phía sau cũng trơn bóng. Mày dùng kem gì?

"Giơ tay lên." Tôi ra lệnh sau đó lau dưới nách và trước ngực. Người đẹp trai nhướng mày, nhưng nó cũng làm theo. Đang lau phía trên và sau đó chuyển sang lau phía dưới. (Cái chân... đừng suy nghĩ nhiều).

"Nhấc chân lên."

Nếu nó vẫn để như thế này làm sao để tôi lau sạch? Tôi hết cách rồi.

"Bé ơi."

Hửm? Gọi cho ai?

"Bé ơi."

"Gọi tao?" Tôi nhìn nó chằm chằm. Rồi nó gật đầu.

"Tao tên là Kantaphol Wongwittaya, không phải bé."

"Ờ."

"Hừm."

"Tao có thứ này cho mày."

Tôi có đang mơ không? Tôi nhìn người bán khỏa thân và nhướng mày nghi ngờ.

Tao có thứ này cho mày.

Những người thiếu tương tác tích cực giữa con người với con người như bạn sẽ tặng gì cho người khác? Tôi vẫn không thể tin được.

"Tay của mày đây." Bất chấp sự hoài nghi, tôi đã mở rộng đôi tay của mình. Lòng tham chinh phục tất cả.

"Nắm chặt rồi mở ra." Như một thông điệp. Tôi đã làm theo anh nó. Người đẹp trai đứng dậy khỏi giường. Cầm lấy cái chậu và đi vào phòng tắm.

"Nhìn đi." Người đẹp trai bước vào phòng và tắm nói.

Kim cương 10 cara hay thứ gì mà phải giấu kĩ như thế? Tôi nheo mắt thích thú. Đá quý có gây kích ứng da hay có đặc điểm gì không nhỉ?

Tinh thần tôi đang lụi tàn.

Khi tôi mở nó.

Trời ơiiii!!

"Ai Tin chết tiệt!"

To hơn cả tiếng máy bay bay vào không trung. Đó là âm thanh tôi tạo ra khi nhìn thấy đồ vật trong tay mình.

Bao cao su! Đó là một cái bao cao su khác.

Tên đẹp trai.. lại dùng bao cao su để chơi khăm tôi.

Hah! Mày ra khỏi phòng tắm từ lúc nào? Tao sẽ giết mày!

Hừh... thất vọng.

Cuộc thi ban nhạc trung học quốc gia sắp diễn ra trong hai tháng tới có tôi, Yo, Pat, Sound và những người còn lại trong ban nhạc thậm chí còn luyện tập chăm chỉ hơn. Năm ngoái, chúng tôi đã vượt qua vòng thử giọng nhưng không lọt vào top 64. Năm nay chúng tôi hy vọng lọt vào top 32, ít nhất là trước khi các học sinh M.6, trong đó có tôi, tốt nghiệp. Hãy gây bất ngờ cho câu lạc bộ và trường học một chút sau khi làm điều trước đó bằng cách tham gia cả hai cuộc thi ca hát để nổi tiếng trong một thời gian.

"Kế hoạch của mày là gì?" Yo người ngồi bắt chéo chân hỏi tôi. Mọi ánh mắt trong phòng đều dán chặt vào tôi như chờ đợi hy vọng ở cuối chân trời. Tôi đảo mắt và cười khô khan hơn cả sa mạc, rồi lắc đầu ám chỉ rằng chẳng có gì trong não cả!!

"Tao đoán tốt hơn là trở lại cuộc thi ở đền thờ như lần trước." Pat hít một hơi thật sâu. Tất cả mọi người bây giờ trông tuyệt vọng. Tôi, với tư cách là người đứng đầu câu lạc bộ, cảm thấy rất có lỗi về điều đó.

"Việc này vẫn chưa muộn." Một dáng người cao lớn nhướng mày và mọi người nhìn nó. Nhìn những người khác mỉm cười. Lúc đầu, tôi nghĩ mọi người thực sự tức giận với tôi khi năm phút trôi qua sẽ đi lấy một cái đầu sư tử chết và cho vào vali và đặt trước mặt tôi.

"Chờ một chút, tao đi lấy gậy."

Tụi mày nhất định phải làm cho tao biến thành yêu quái luôn, tụi mày mới có thể dừng sao?

"Xin lỗi anh." Đàn em năn nỉ mình.

"Tao đập mày." Tôi chỉ vào mặt nó.

"Giúp em với anh Yo, anh Pat."

"Tao không biết mày." Yo và Pat làm mặt ngớ ngẩn.

"Anh Sound, anh là hy vọng duy nhất của em."

"Tao đang buồn ngủ." Tôi giả vờ bẻ khớp cổ nói, sau đó dựa vào vai Yo và nhắm mắt lại.

"Em đi vệ sinh đây anh." Học sinh lớp dưới nói rồi nhanh chóng trốn khỏi phòng câu lạc bộ.

Mặc dù tôi sẽ không làm gì cả mà chỉ dọa chúng thôi.

*

Gần tối rồi.

Tất cả các thành viên câu lạc bộ đã về nhà. Chỉ tôi và Sound kiểm tra căn phòng trước khi khóa cửa.

"Về nhà bằng gì?" Dáng người cao lớn hỏi tôi, tôi quay sang nhìn nó làm vẻ đăm chiêu. Đi taxi hay xe buýt?

"Xe buýt."

Trong thời buổi kinh tế khó khăn, tiền trong ví liên tục bị rút cạn thì đi xe buýt là lựa chọn tốt nhất.

"Muốn đi chung không?"

Ừm... Hình như nó biết tôi sẽ từ chối với lý do hôm trước miễn cưỡng chở tôi đội mưa đến trường. Thế là Sound vội vàng lên tiếng.

"Hôm nay bầu trời không mây. Nhất định sẽ không mưa."

"Hừm..."

"Thế nào?" Sound nghiêng đầu trong bóng tối lờ mờ, nơi tôi không thể nhìn rõ nó, nhưng có thể nhìn thấy nó nhờ ánh sáng yếu ớt phía sau khiến nó thật dễ thương.

Trời ạ!!

"Được rồi."

Tôi đã tiết kiệm được tiền.

Hai chúng tôi bước ra khỏi phòng câu lạc bộ và hướng đến bãi đậu xe.

"Gun."

"Hừm."

Tôi nhìn sang bên cạnh, nhưng nó không nhìn tôi. Thay vào đó, nó nhìn vào đôi tay đang đung đưa theo nhịp bước của tôi.

"Lạnh nhỉ?" Sound nói và nó nắm tay tôi, tôi lập tức buông ra.

Này, tao không đồng ý!

"Không lạnh."

"Một chút, phải không?"

"Không." Tôi đã kiên quyết.

"Được rồi." Sound bình tĩnh nói. Tiếp tục bước đi và im lặng. Lên trước đầu xe máy, nó đưa cho tôi một chiếc mũ bảo hiểm.

Khi chúng tôi bị kẹt ở đèn đỏ, nó quay lại và nói chuyện với tôi.

"Mày đói không?" Tôi lắc đầu, vẫn còn no nê từ đống đồ ăn vặt mà tôi lén mở ra ăn trong giờ học.

"Nhưng tao đói."

"Chuyện đó thì liên quan gì đến tao?"

"Nào đi ăn cơm trước đi." Sound nài nỉ. Tôi không trả lời, đèn giao thông chuyển sang xanh lập tức vụt đi. Sound cũng đậu xe máy trước một siêu thị. Tôi muốn nói điều gì đó với Sound, khi tôi thấy người đẹp trai đang đi đến nơi chúng tôi muốn đến.

"Bên trong có một tiệm cơm." Sound nói, quay sang tôi. Tôi gật đầu rồi theo nó vào.

"Eh..." Tôi gõ vào cánh tay của người trước mặt tôi. Quay sang nhìn tôi và nhướn mày nghi ngờ.

"Đi chỗ khác ăn đi." Tôi không thể nói thẳng được. Tôi nhanh chóng kéo Sound ra ngoài.

"Mình đi ăn mì ở trong hẻm." Tôi nói giọng khản đặc. Tôi lấy một chiếc mũ bảo hiểm cho Sound và một cái đội nó cho mình. Nó lái xe không nói một lời, lặng lẽ suốt quãng đường đi. Khi đến nơi, tôi đã lên tiếng.

"Mày muốn ăn gì?" Tôi hỏi người trước mặt tôi vẫn im lặng. Yên tĩnh lạ thường.

"Mì tom yum." Nó trả lời với giọng trầm. Tôi gật đầu và quay sang người phục vụ.

"Mì xào và mì tom yum."

"Chờ một chút là tới rồi." Tôi mỉm cười rồi quay sang người vẫn im lặng, Ai Sound.

"Sao vậy?" Tôi hỏi để phá vỡ sự im lặng khi rót nước vào cốc và uống.

"Mày thích Tin?"

"Cái gì?" Tôi sặc nước, quay sang Sound kinh ngạc trước những gì nó nói.

"Mày đang nói cái gì?"

"Tao muốn biết mày có thích Tin không?" Trông rất nghiêm túc.

"Mày đang nói cái gì vậy?"

"......."

Im lặng! Người trước mặt tôi vẫn im lặng, như thể tôi chỉ có một mình.

"Tao không thích ai hết." Tôi trả lời không nhìn nó và một người phục vụ đến để cho chúng tôi gọi món.

Đây là bữa ăn yên tĩnh nhất trong cuộc đời tôi. Sound chỉ cúi đầu và tập trung vào việc ăn uống. Đối với tôi không biết phải nói gì. Như thể mọi lời nói đều mắc kẹt trong cổ họng tôi.

Về đến nhà, tôi xuống xe. Sound cởi mũ bảo hiểm ra. Nó nhìn tôi.

"Nếu mày không thích ai, liệu tao có thể thích mày không?"

Tôi chết lặng trước những gì nó nói. Tôi biết nó nghiêm túc nhưng tôi chưa sẵn sàng từ chối tình cảm của nó, nhưng một người như tôi không phải là người có thể nói những lời tốt đẹp với người khác, vì vậy câu trả lời trực tiếp hơn một chút.

"Không đùa đâu."

"Tao nghiêm túc đấy." Sound vẫn chưa bỏ cuộc. Tôi thở dài khi vỗ vai nó.

"Về nhà tắm rửa, uống thuốc, rồi ngủ một giấc."

"Tại sao?" Sound nhăn mặt.

"Để không bị điên." Tôi thọc ngón tay vào giữa đôi lông mày đang nhíu lại của nó. Rồi quay lưng bỏ đi vào nhà. Tôi nghe thấy tiếng xe máy phóng đi, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tôi hy vọng mày không giận, Sound.

Bây giờ tôi đang giận.

Khó chịu. Cảm thấy tức giận và không thích.

Những gì tôi nhìn thấy...

Thấy người đẹp trai ngồi ăn với gái trong siêu thị đến phải nỗi lôi bạn đi ăn chỗ khác.

Tôi không thể chịu đựng được. Không biết tại sao, không tìm được lý do cho chính mình.

Nhưng giờ đây sao lòng tôi lại hụt hẫng đến thế? Tôi chỉ có thể nghĩ trong lòng.

Đến tận bây giờ tôi vẫn không tìm được câu trả lời cho chính mình tại sao hôm qua nhìn thấy người đẹp trai đó ngồi ăn với một cô gái xinh đẹp tặng hoa cho nó lại thấy ghét. Tôi có ghen không? Hay tôi ghen tị khi nó hẹn hò với một học sinh lớp dưới xinh đẹp? Vâng, nó là lý do khiến tôi ghen tị. Tôi nhanh chóng giải thích những suy nghĩ của mình, mặc dù trong sâu thẳm tôi biết chúng không đúng.

Tôi đến bàn của năm người anh em. Tôi ngồi giữa Yo và Pat. Vội lấy chiếc bánh mì mà mẹ tôi thường làm cho bữa sáng. Tiếc là đêm qua có một bộ phim Hàn Quốc kết thúc khiến bà Ratchanee thức khuya dậy muộn nên không có thời gian nấu ăn.

"Mặt của mày trông có vẻ đờ đẫn." Po nói. Tôi ngừng nhai và những người khác gật đầu đồng ý.

"Đúng." Win nói thêm.

"Có vấn đề?" Nó nói. Tôi bật camera trước của điện thoại. Nhìn tình trạng mặt mũi mình rất tàn tạ, tiều tuỵ.

Này...tàn tạ! Bản thân tôi cũng bị sốc.

"Chắc phải khó chịu." Yo nói.

"Là bởi vì Sound sao?" Pat cười gượng gạo.

"Không biết, phải hỏi nó ấy." Po nhún vai, quay sang tôi.

"Có chuyện gì thế, anh bạn?" Yo nhướng mày hai lần, mỉm cười với tôi

"Đừngcó làm phiền!" Tôi giơ ngón giữa đáp lại. Yo tôi nên khâu miệng nó lại. Sau đó, mọi thứ lắng xuống. Họ khẽ thì thầm với nhau, không dám to tiếng. Chắc là sợ tôi giết nó mất.

Sau đó, chúng tôi nói về những chuyện vặt vãnh. Một số thảo luận về học thuật, vì kỳ thi Olympic học thuật đang đến gần. Có lẽ khoảng hai tháng sau khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc.

"Mày thi ở đâu?" Tôi hỏi Po.

"Tao thi ở Hàn Quốc"

"Ồh..." Tôi gật đầu.

"Tin thi ở Mỹ."

"Tại sao nói với tao?" Tôi rất chú ý đến Po. Nó cười rồi nhanh chóng che miệng lại vì cái nhìn của tôi.

"Tao nghĩ mày muốn biết."

"Không."

Điều đó quá rõ ràng phải không?

"Kỳ thi sẽ diễn ra trong ba tuần vào thời gian nghỉ học kỳ." Po vẫn không ngừng đưa ra những thông tin mà tôi thực sự không bận tâm. Nó nói như thể nó chỉ nói với tôi.

"Rồi sao?" Tôi nhướng mày.

"Nhưng tao sợ rằng khoảng cách sẽ chia cắt chúng ta...*" Yo ngắt lời trước Po để trả lời.

Với lời bài hát.

"Miệng của mày vẫn muốn có thể ăn, phải không?"

"Aw..." Mặt Yo tái nhợt. Nhanh chóng nói chuyện với Pat. Trong khi Po nói với Win. Tôi giống như một con chó thối.

Khi nhìn quanh, nhìn những người đẹp đi ngang qua, mắt tôi vô tình nhìn vào khoảng không. Bóng dáng như vậy, chỉ có một người đi cùng bạn mình.

"Tao đi vệ sinh trước. Hẹn gặp lại ở lớp nhé?" Tôi nói với mọi người trước khi bỏ đi, nhưng theo một hướng khác. Đây là cách để tôi không gặp nó vì trái tim tôi chưa sẵn sàng. Tôi đang tránh người đẹp trai hả?

*

Giờ toán học cô Poona ngày hôm nay. Cô mang đề thi vào đại học cho chúng tôi cố gắng làm bài. Có những dòng chữ viết nguệch ngoạc trên giấy nhưng tôi vẫn còn hơi bối rối về một vài câu hỏi. Một số tôi có thể làm.

[LINE]

Hửm?

Tôi nhíu mày khi lấy điện thoại ra khỏi túi quần.

Thewson đã gửi một bức ảnh

Đây là gì? Tôi tò mò. Sau đó nhấn để xem hình ảnh. Bạn có thể thấy một người đẹp trai đang ngồi bên cạnh nó đang giải quyết một câu hỏi. Tại sao nó gửi cho tôi cái này? Lần này tôi chuyển hướng từ màn hình điện thoại. Nhìn chằm chằm vào chiếc ghế nơi Thewson vẫy tay và nhướn mày nhìn tôi.

"Đừng làm phiền tao." Tôi mấp máy môi. Thewson có lẽ không thể dịch cho đến khi nó làm một khuôn mặt bối rối, nhưng không mất nhiều thời gian vì tôi tức giận. Thewson huých người trai đẹp trai quay về phía tôi với đôi lông mày nhíu lại khi nó nhìn tôi. Biểu hiện của người đẹp trai này mà không ai có thể bắt chước và không ai muốn bắt chước. Có gì sai khi tôi cũng làm một khuôn mặt như vậy? Tôi chọn cách rời mắt khỏi nó và tiếp tục giải quyết các câu hỏi. Có thể đã có một vài lần tôi nhìn thoáng qua nó. Tôi muốn xem những gì nó làm. Nói chuyện với ai đó, đại loại như vậy chẳng hạn.

Chuyện gì xảy ra với tôi?!

Sau giờ học, tôi tiếp tục tập nhạc với ban nhạc. Chúng tôi đã chọn những bài hát để thử giọng và thống nhất chọn những bài có tiết tấu nhanh. Bài từ năm ngoái hát một bài tiết tấu chậm và có vẻ như người nghe gần như ngủ quên trên ghế.

"Bài hát này hoàn toàn phù hợp với ban nhạc của chúng ta." Yo nói. Mọi người trong ban nhạc đều đồng ý. Tôi cũng vậy, vì tôi luyện tập nhiều hơn, tôi có thể cảm thấy đây là sự tiến bộ của ban nhạc chúng tôi thông qua những bài hát này.

Thời gian trôi qua đã gần 8 giờ tối. Mọi người bắt đầu giải tán để về nhà. Sound tình nguyện chở tôi đi như thường lệ, nhưng tôi bảo tôi phải đi mua đồ cho mẹ ở trung tâm mua sắm quanh đây. Lúc đầu nó đưa tôi lên xe nhưng tôi mắng nó thậm tệ rồi bỏ đi. Tôi nghĩ điều đó ổn.

"Bị làm sao?"

Chết tiệt, tôi bị sốc! Tôi quay sang nguồn phát ra âm thanh. Nếu mày không xuất hiện, tao sẽ nghĩ đó là ma và nhất định sẽ bỏ chạy.

"......." Tôi không trả lời anh ta. Trở lại, tôi thức dậy từ giấc mơ ban ngày, điều đó đủ tốt bây giờ.

"Bị câm?" Người đẹp trai làm một khuôn mặt khó chịu.

"Chết tiệt!" Tôi đã mắng lại nó như thế. Rồi quay đi hướng khác, nhưng một bàn tay mạnh mẽ vươn ra nắm lấy cổ tay tôi khiến tôi không thể di chuyển.

"Buông tay ra." Tôi trầm giọng, nhìn cổ tay nó rồi quay sang nhìn người cao lớn với ánh mắt thù địch

"Bị gì?" Chàng thanh niên đẹp trai hỏi tôi, đôi lông mày nhíu lại như bối rối. Tôi hít một hơi thật sâu. Tôi cố gắng thoát khỏi tay nó mà không cố giải thích. Huh, tôi không muốn dính vào chuyện đó.

"Bị gì?" Lần này giọng nói của người cao lớn càng trở nên đáng sợ hơn. Tôi có thể cảm thấy sự không thích trong giọng nói đó.

"Không gì hết. Tao muốn về nhà." Tôi nói tam biệt và cũng lười cãi, sợ gãy tay trước.

"Cùng nhau về nhà đi." Người đẹp trai ngoan cố nói trong khi nắm tay tôi đi dọc đường mà tôi luôn cố gắng kéo tay mình lại. Tuy nhiên, kẻ mạnh hơn đã không cho phép điều đó xảy ra. Cuối cùng, cứ để nó như vậy.

Nếu mày muốn, thì lấy đi. Tao sẽ nhúng tay vào nước bồn cầu.

"Kỳ thi cuối kỳ tháng sau." Người đẹp trai nói.

"Hừm."

"Đã học bài chưa?" Nó hỏi, quay lại nhìn tôi.

"Vẫn chưa."

Bộp!

"Tại sao mày đánh tao?" Tôi hét lên thành tiếng vì tôi không thích nó đột nhiên dùng hết sức đập vào đầu tôi. Đầu óc tôi không ổn. Nếu não tao nó không ổn, ai sẽ chịu trách nhiệm?

"Đừng có lười biếng."

Mày có phải là ba tao không?

"Rồi tao biết."

Hôm nay mày may mắn như thế nào? Chuyến xe buýt đưa tôi về nhà chưa đầy mười hành khách. Lúc đầu, tôi muốn ngồi một mình, nhưng người đẹp trai đã đẩy tôi để ngồi cạnh tôi và cuối cùng tôi ngồi cạnh cửa sổ.

"Xích qua một chút. Mày ăn gian chỗ." Tôi hướng phần cơ thể đang di chuyển gần đến mức cánh tay nó và tôi chạm vào nhau.

"Nó vừa vặn." Nó đã giải thích.

"Tìm một chỗ ngồi khác đi." Tôi chỉ khắp xe buýt, hy vọng là nó có thể hiểu nó trống rỗng như thế nào. Có khi mày có thể trải chiếu ra.

Vậy thì sao?

"......." Điềm tĩnh, không náo nhiệt, không nhúc nhích, chỉ biết ngồi cười như một kẻ tâm thần.

Hừ, tôi thấy thế mà bực mình. Tôi hít một hơi thật sâu. Tôi tựa cằm vào thành cửa sổ, hít khí trời và ngắm cảnh hai bên đường đầy đồ ăn.

Tôi nhìn thấy nó và đói...

Huh!! Sức nặng trên vai khiến tôi quay đầu sang một bên. Một người đẹp trai ngả đầu vào vai tôi. Tôi cố gắng lắc vai nó để làm cho người đẹp trai tỉnh dậy. Nó vẫn không nhúc nhích. Tôi đặt ngón tay của tôi lên mũi nó.

Được rồi, nó vẫn còn thở, cứ thoải mái đi.

Khi xe buýt rẽ trái vào con phố nơi có căn hộ của người đẹp trai, tôi đã đẩy nó và điều đó làm nó tỉnh giấc.

"Chỉ một lúc là đến căn hộ của mày." Người đẹp trai từ từ ngẩng đầu lên, lười biếng vươn cánh tay về phía trước. Nó quay lại nhìn tôi. Tôi nhìn chằm chằm vào Nó rất lâu đến nỗi tôi bắt đầu lo lắng. Có gì trên mặt tôi à?

"Mày đang nhìn gì đó?" Tôi cao giọng.

"Cho mượn tao điện thoại của mày." Người đẹp trai nói.

"Không có điện thoại hả?"

"Hết pin."

"Tại sao tao phải cho mày mượn?" Tôi nheo mắt lại.

"Tao quên mất thẻ khóa của mình ở chỗ Thewson." Nó nói với giọng nhẹ nhàng. Tôi lấy điện thoại di động của mình và đưa nó.

"Mật khẩu?" Tôi đặt ngón tay lên nút home để mở khóa. Người đẹp trai này đã bấm số trước khi gọi. Sẽ không có gì đáng ngờ trước khi tôi đột nhiên nghe thấy một cuộc điện thoại trong túi quần của nó. Không phải mày vừa nói với tao là hết pin sao?

"Pin vẫn chưa hết."

Tao biết. Không cần phải nói với tao. Tôi nhìn chằm chằm vào nhân vật phản diện đẹp trai.

"Nhầm số nữa."

Số hiện trên màn hình điện thoại của mày là của tao.

"Sau đó quay lại!" Nó đưa điện thoại cho tôi, rồi đứng dậy đợi ở cửa cho đến khi xe buýt dừng lại ở biển báo dừng trước ngõ.

Trong khi chiếc xe buýt còn đang kẹt cứng vì phía trước là xe chở khách, người đẹp trai quay lại nhìn tôi. Tôi cũng nhìn nó. Dường như không có gì đáng ngạc nhiên và đáng sợ cả. Một dáng người cao lớn mỉm cười với tôi. Nụ cười như người ta gọi là nụ cười ngọt ngào. Một nụ cười khiến tim tôi rung lên như trống đánh. Hơn cả một nụ cười khiến tôi sốc đến phát điên.

Tôi không biết phải làm gì.

Tuy nhiên, những gì tôi biết bây giờ là trái tim tôi đã sụp đổ.