webnovel

chap 1

Khi tỉnh dậy trong một buồng kính, tôi thấy một dòng nước kỳ lạ xung quanh. "Đây là đâu?" tôi tự hỏi, nhìn qua lớp kính mờ đục.

Một số người mặc đồ trắng đang chạy đi hướng nào đó, trong khi các giác quan của tôi đang từ từ phục hồi. Tôi cảm nhận một luồng sức mạnh tràn đầy trong cơ thể, và một người đàn ông trung niên tiến tới trước buồng kính của tôi.

"Tôi là Tiến sĩ Weo, gọi tôi là Weo," người đó nói.

Nhưng buồng kính này quá khắc nghiệt. "Cho tôi ra khỏi đây," tôi yêu cầu.

Ông ta vung tay về phía nhóm người kia, khiến dòng nước bất ngờ rút đi và đường ống cắm vào cơ thể tôi biến mất. Tôi cảm nhận được trọng lực trở lại, nhưng cơ thể tôi quá yếu, gần như sụp đổ.

"Tôi sẽ giúp bạn, nghỉ ngơi đi," Weo nói, trước khi một cảm giác nhói đau lan tỏa và tôi mất ý thức.

Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình bị nhốt trong một căn phòng thép. Cơ thể tôi đã khỏe mạnh hơn, nhưng tâm trí tôi bùng nổ với sự hoang mang và giận dữ. Tôi đấm mạnh vào cánh cửa thép. Bất ngờ, một cột thép từ bức tường đâm vào cánh cửa, làm nó mở ra.

Ánh đèn đỏ bật sáng, báo động vang lên, và các đặc vụ bắt đầu bao vây tôi. Với sức mạnh mới, tôi cảm nhận được năng lượng dâng trào. Tôi đấm mạnh vào không khí, tạo ra những cơn gió mạnh quét sạch kẻ thù.

"Cút ra!", tôi gào lên, bắt đầu chống lại những đặc vụ. Sử dụng sức mạnh tự nhiên của mình, tôi triệu hồi ánh sáng và bóng tối, lửa và băng, tất cả hòa quyện trong một cuộc chiến đấu rực lửa.

Các đặc vụ, mặc áo giáp đen và vũ khí trong tay, tấn công từ mọi phía. Tôi chiến đấu, sử dụng các kỹ năng của mình, phản kích bằng những đòn tấn công mạnh mẽ. Ánh sáng và bóng tối, lửa và băng, tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn.

Mỗi phút trôi qua như một cuộc đấu tranh sinh tử. Sức mạnh của tôi dần kiệt quệ, nhưng tôi không thể từ bỏ. Tôi đưa tay xuống đất, hút sinh lực từ cây cỏ, hồi sinh và tiếp tục chiến đấu. Cuối cùng, sau nhiều giờ đối đầu, các đặc vụ bị đánh bại. Tôi đứng giữa cảnh tượng hỗn loạn, đầy máu và xác chết, rồi mất ý thức lút bình minh lên.

Tôi mở mắt trong bóng tối của một hang động nhỏ, cảm nhận như mình vừa bị một thứ gì đó mạnh mẽ đâm vào. Một người lạ mặc bộ giáp màu đen bước vào, mang theo vẻ uy nghiêm và bí ẩn.

"Ngươi là người đem ta về đây?" tôi hỏi.

Người đó không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ nhìn tôi và nói: "Ngươi biết lúc đó ngươi ở đâu không? Nơi đó là căn cứ của đám phiến quân nổi loạn muốn xóa Long Quốc ra khỏi lục địa Romanika. Do thực lực không đủ nên âm thầm bắt cóc những đứa trẻ để thí nghiệm, nhằm tạo ra những cỗ máy chiến tranh."

"Ngươi là một trong số đó, nhưng ngươi là đứa đầu tiên thành công. Nơi ngươi chiến đấu là một không gian ảo được tạo nên bởi các bậc thầy về phép không gian. Ta đã cứu ngươi từ trong đó ra."

Người áo đen tiếp tục nói về lục địa Romanika, những nguyên tắc và quy luật của pháp thuật, cũng như các vùng và quốc gia trên lục địa.

"Sự giúp đỡ của ta sẽ giúp ngươi sống sót," người áo đen nói rồi đưa cho tôi một thanh đao làm từ gỗ và một bộ giáp màu đen, cùng với một viên ngọc bí ẩn.

"Những thứ này sẽ giúp ngươi rất nhiều," người áo đen nói tiếp. "Tên của ngươi là gì?"

"Ta không có tên," tôi trả lời.

"Vậy ta sẽ cho ngươi. Từ giờ, ngươi tên là Long Yuan," người áo đen nói.

"Tôi có tên rồi," tôi nhìn vào người áo đen với sự biết ơn.

Nói xong, người áo đen quay lưng và nói, "Tiếp tục hành trình của ngươi đi."

Tôi hỏi, "Tại sao ngươi lại giúp ta? Tại sao ngươi cho ta biết những thứ này? Và tên ngươi là gì?"

Người áo đen cười và nói, "Ta không có tên, đừng có quan tâm tới ta. Còn tại sao ta giúp ngươi? Giúp ngươi chính là giúp ta."

Thật là, một người bí ẩn và kỳ lạ không có tên nhưng lại cho người khác một cái tên. Nhưng hắn nói tiếp tục hành trình, nhưng tôi không biết mình nên làm gì.

"Ta nên làm gì đây?" tôi tự hỏi, "thôi vậy, cứ đi thôi, đi Long Quốc".

Hai ngày sau, khi buổi tối buông xuống, tôi dựng lửa để nghỉ ngơi giữa một khu rừng rậm. Sau một hành trình mỏi mệt, tôi tìm thấy nấm và bắt được một con thỏ, rồi nướng nó trên lửa, tôi hưởng thụ hương vị đầy ngọt ngào của miếng thịt.

Bỗng nhiên, tiếng bước chân vang lên.

"Ai đó?" tôi phản ứng nhanh chóng, cầm chặt thanh đao sẵn sàng cho một cuộc chiến. Một người trẻ tuổi bước ra từ bụi rậm, trên vai mang theo một cây cung và tay cầm thanh kiếm.

Anh ta lịch sự nói: "Xin chào, tôi không có ý gì xấu. Tôi chỉ đuổi theo một con thỏ thôi. Đừng lo lắng."

Tôi giữ bình tĩnh và hỏi: "Tên anh là gì?"

"Tôi là Kobayashi," anh ta trả lời.

"Tên anh lạ quá," tôi nhận xét, rồi tự giới thiệu: "Tôi là Long Yuan."

Kobayashi cười tươi và đề nghị: "Haha, vậy chúng ta làm bạn nhé. Cho tôi một miếng thịt được không?"

Tôi đồng ý và nói: "Được rồi, anh cứ ăn đi. Tôi còn nhiều."

Kobayashi cảm ơn và tiếp tục: "Cảm ơn bạn rất nhiều. Nhưng bạn đang trên đường đi đâu vậy?"

"Tôi đang trên đường tới Long Quốc. Không có mục đích cụ thể, chỉ đơn giản là đi thôi," tôi trả lời.

"Ô, tôi cũng đang đi đến Long Quốc," Kobayashi nói tiếp. "Nhưng tôi đi tìm vợ. Hahaha!"

Kobayashi luôn tươi cười, khiến cho tôi cảm thấy vui vẻ hơn.

"Vậy, tại sao chúng ta không cùng đi nhau?" tôi đề nghị.

Kobayashi đồng ý và nói: "Ý tưởng tuyệt vời đấy. Nhưng bây giờ tôi cần đi ngủ trước đã. Tôi buồn ngủ quá."

"Được rồi Ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục".