Trên khuôn mặt tài mỹ anh tuấn của Lệ Đình Tuyệt thoáng qua một tia xúc động. Anh nắm lấy tay của bà.
"Mẹ, sau này chuyện gì cũng có thể kể với con."
Bà không cần phải nơm nớp lo sợ như vậy, tuy rằng hồi nhỏ anh sống như một cô nhi, trong lòng đã từng hận bà. Nhưng lớn lên rồi, anh lại dần dần hiểu ra. Bà là một người phụ nữ đáng thương, vẫn luôn sống trong sự bi thương, anh làm con cái, đương nhiên phải tha thứ cho bà.
Lam Vũ Điệp Nở nụ cười, đây là lần đầu tiên bà nghe anh nói những lời như vậy. Mẹ con bọn họ không thân với nhau, trước đây bà đem trách nhiệm đổ hết lên đầu Mạc Thanh Yên.
Thật ra đều là do bà, tính cách của Tiểu Tuyệt quái gở, lạnh lùng. Mà bà cũng không câu thông với anh, mẹ con như vậy làm sao thân thiết được chứ?
Bà buông anh ra, trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng.
"Đi đi, nhớ đưa em trai trở về."
Lệ Đình Tuyệt sâu xa nhìn bà một cái: "Mẹ đừng hút thuốc nữa, bảo vệ thân thể của mình cho thật tốt."
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com