Lệ Đình Tuyệt lạnh lùng cười, trên gương mặt yêu nghiệt xuất hiện một màu u ám, càng trở nên tà mị.
"Nghe nói, Tư Đồ Lệnh sai người đánh mẹ cô vài cái, ta cũng sai người đánh bà ấy vài cái nữa. Như vậy thật công bằng."
Anh vừa nói xong, Bạch Mạn Cầm kêu rên vài tiếng: "Không, Tiểu Tuyết, mẹ chịu không nổi đâu, không thể để bị đánh nữa."
Mặt bà lúc đó bị đánh tới không nhìn nổi, sau đó chẳng gặp ai được. Bây giờ mặt bà đã ổn hơn một ít, nếu bị đánh năm mươi tát nữa thì mặt bà thật sự chịu không nổi.
Mạc Thanh Tuyết nhìn mẹ mình. Mấy ngày trước, mặt của bà bị đánh sưng phù. Nửa đêm vì đau mà kêu to, vết thương vừa tốt hơn một chút, thật sự không thể để bị đánh nữa.
"Tuyệt, xin anh đừng đánh mẹ em."
Lệ Đình Tuyệt chuyển mắt nhìn cô: "Vậy đánh cô cũng được."
Hai vệ sĩ bước đến, nâng tay chuẩn bị đánh lên mặt, cô vội hét lên: "Anh vẫn nên đánh mẹ em đi."
Soutenez vos auteurs et traducteurs préférés dans webnovel.com