webnovel

Chương 028: Quỷ ảnh mê thành quyển (12)

Éditeur: Nguyetmai

  "Ừ, theo như kinh nghiệm cho đến hiện tại, khi chúng ta 'phát hiện' một thứ gì đó, hoặc một con quái vật hay sự việc gì đó thì sẽ xuất hiện…" Phong Bất Giác chỉ nói được một nửa…

  Thì "thi thể" trước mặt đột nhiên đứng dậy, đồng thời, một tiếng cười quái dị vang lên bên tai của năm người họ.

  Đầu của nó chậm rãi ngẩng lên, gương mặt dần dần lộ ra dưới ánh đèn pin những vẫn được phủ một tầng bóng tối dày đặc âm u. Ngũ quan của nó vẫn lờ mờ khó nhận ra, màu da của nó vẫn là màu xanh của chì.

  "Lẽ nào anh ta chưa chết?" Long Ngạo Mân thấp giọng nói.

  "Chưa chết?" Phong Bất Giác nghiêng người qua đi đến trước mặt Long Ngạo Mân, đi đến trước mặt xác chết vừa vùng dậy kia: "Chuyện này dễ giải thích rồi, tràng cười kinh dị lúc nãy, ắt hẳn là biểu hiện vui mừng khôn xiết của người còn may mắn sống sót sau khi bị phát hiện." Anh luôn mang theo kính bảo hộ, lúc này anh nhìn thấy rất rõ, mục tiêu thù hận của đối phương lúc này là bản thân mình.

   Sau khi con quái vật nhìn thấy Phong Bất Giác nhanh chóng tiến lại gần, nó lập tức xuất chiêu đối phó thứ hai.

  "A a a..." Cô Đơn đột nhiên hét to một tiếng ở phía sau.

  Không chỉ có cô ấy, đến cả Cô Độc cũng giật mình một cái, kinh hoàng hét to. Tiếng la của Vương Thán Chi bị nghẹn ở cổ họng, cơ bản không thể kêu lên. Anh bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, tim như ngừng lại vài giây. Chỉ có Long Ngạo Mân là vẫn giữ được vẻ mặt vẫn khá bình thường, nhưng anh ta cũng dựng cả tóc gáy, hít một hơi lạnh.

  Ống thép xung quanh hệ thống thoát nước này thò ra vô số cánh tay thối rữa da thịt, đen ngòm, âm u. Thảm thiết nghẹn ngào như một dòng nước lập tức tràn vào hệ thống thoát nước.

  Cô Đơn hoảng loạn lùi về sau, nhắm mắt khua tay khua chân quơ cây gậy đánh golf trong tay loạn xạ. Cô Độc bước lên trước bảo vệ cho cô ấy, nhưng bị đánh trúng vào người mấy lần.

  Vương Thán Chi gần như bị dọa đến ngu luôn, trợn tròn mắt, không dám cử động, cánh tay nắm chặt con dao đang run lên, lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi.

  Vài giây sau, Long Ngạo Mân hét to một tiếng: "Đều là ảo giác! Đừng manh động!" Anh ta vẫn chưa mất đi khả năng suy nghĩ, lập tức nhận thức được những cánh tay kia chỉ là ảo giác, vì anh ta nhìn thấy một số cánh tay thò ra dưới đất vươn ra xuyên qua chân của mình, nhưng anh ta không có cảm giác gì lạ thường.

  "Dù có là thật thì chúng cũng không thể chạm tới chúng ta!" Long Ngạo Mân lại hét lên một tiếng.

  Cô Đơn lúc này mới bình tĩnh trở lại. Cô Độc nắm chặt tay cô ấy, nhẹ nhàng an ủi vài câu. Tuy cậu ta cũng dựng cả tóc gáy, nhưng nhìn thấy bạn gái hoảng loạn như vậy, bản thân cậu ta liền bình tĩnh lại một chút. Cậu ta liên tục nhắc nhở bản thân mình, chỉ là game mà thôi, dù khung cảnh có đáng sợ ra sao thì cũng chỉ là tạm thời, chỉ là giả.

  Hơn mười mét phía bên ngoài, Phong Bất Giác đã bình tĩnh thản nhiên đi đến trước mặt của con quái vật kia, âm thanh và hình bóng đáng sợ kia không hề ảnh hường gì đến anh, đến cả ánh mắt cũng không chớp nhiều lần. Anh cầm một cây gậy bóng chày trên tay, còn nuốt nước bọt hai lần, bày ra dáng vẻ chuẩn bị đập gậy bóng chày qua.

  Con quái vật kia thấy đối phương hoàn toàn không bị mắc lừa, thế là nó lập tức tung ra chiêu đối phó thứ ba.

  Từ một thi thể nam mặc quần áo dơ bẩn, nó đột nhiên biến thành một cô gái xinh đẹp sống sờ sờ… Trông qua thì là một cô gái trẻ hơn hai mươi tuổi, trên người mặc váy ngắn màu đen, mái tóc xõa đầu vai, làn da trắng mịn như tuyết, vòng một căng tròn lộ một nửa ra ngoài, đôi chân thon thả lúc ẩn lúc hiện dưới chiếc váy, gương mặt thì càng lộ ra vẻ lẳng lơ xinh đẹp duyên dáng.

  Phong Bất Giác sững sờ một giây, tiếp theo, anh cất gậy đánh bóng chày vào lại balo.

  Những đồng đội nam ở phía sau nhìn thấy cảnh này, mọi người lập tức nhìn anh với ánh mắt khinh bỉ, dù trong lòng bọn họ rất hiểu con người anh.

  "Suýt chút thì quên mất…" Phong Bất Giác vừa cất cây gậy bóng chày vào thì trực tiếp lấy cờ lê từ trong balo ra: "Nếu đã là sinh vật có hình người thì nên lựa chọn loại vũ khí có hiệu quả cao hơn để công kích có thể kiếm thêm giá trị thành thạo." Anh bình tĩnh ung dung lên tiếng, giơ cờ lê lên đánh vào đầu của con quái vật kia.

  Phập phập phập…

  Cờ lê hết lần này đến lần khác đập vào xương cốt con quái vật kia, máu đen tràn ra, nhìn mà kinh hết cả người. Khi Phong Bất Giác đánh trúng vào thực thể của nó, con quái vật lập tức khôi phục lại hình dáng thi thể da xanh như ban đầu, ảo giác xung quanh cũng biến mất khi con quái vật trở lại hình dạng của lúc trước.

  Bốn người đứng phía sau cạn lời quan sát Phong Bất Giác tấn công vô cùng hiệu quả, can đảm và vô nhân đạo. Có ba người trong số đó không thể nào giữ giá trị sợ hãi ổn định. Vì bọn họ đang suy nghĩ lung tung, vấn đề mà họ đang nghĩ chính là ba chữ "Phong Bất Giác" này liệu có ẩn chứa ý nghĩa gì đó sâu xa hay không…

  Sau khi phần đầu của con quái vật bị đập nát bét, Phong Bất Giác thò tay vào túi áo của thi thể lục tìm một lượt, tìm thấy chìa khóa mộc, nội dung giới thiệu của vật phẩm này giống hệt như chìa khóa hỏa.

  [Nhiệm vụ hiện tại đã hoàn thành, nhiệm vụ chính đã cập nhật]

  Sau khi lấy được chìa khóa, bên phải của nhiệm vụ này cũng được đánh dấu sitck, một dòng nhiệm vụ mới cũng xuất hiện: [Trở về cánh cửa ác ma, khôi phục phong ấn]

  "Đã xong, đi thôi." Phong Bất Giác xoay người nói.

  "À, cậu Phong…" Long Ngạo Mân nói: "Sao cậu lại biết được con quái vật này sẽ không chịu nổi một đòn?"

  "Nó vừa đứng lên thì tôi biết ngay." Phong Bất Giác trả lời: "Mấy cánh tay kia xuất hiện thì tôi càng xác định. Loại quái vật này rõ ràng là dùng để khảo nghiệm giá trị sợ hãi của người chơi. Nếu người chơi trong đội vì sợ hãi mà không dám tiến lại gần, các loại ảo giác sẽ ngày càng tăng lên, dù không dọa đến mức liên kết thần kinh bị ngắt thì ít nhất cũng khiến kết quả đánh giá lúc tổng kết trở nên rất 'ác liệt'." Anh ngừng lại một chút: "Khi nó biến thành cô gái tức là đã không còn cách nào khác, chỉ có thể thông qua việc biến thành thứ có thể thu hút được đàn ông để kéo dài thời gian." Anh đột nhiên sờ quai hàm nói: "Đợi đã hệ thống làm sao biết được xu hướng giới tính của tôi, lỡ như tôi là kẻ đồng tính luyến ái hoặc thích cả hai giới tính thì nó sẽ biến thành thứ gì…"

  Lúc này anh bạn Cô Độc liền nói: "Anh dùng ID đăng nhập diễn đàn, khi điền thông tin người dùng chắc sẽ có nhắc đến phần này nhỉ?"

  "Vì công ty game có dữ liệu của tôi nên hệ thống liền 'biết' được sao…" Phong Bất Giác suy nghĩ rồi nói; "Được rồi, chúng ta nên tranh thủ thời gian quay trở lại đi."

  …

  Trên đường quay trở lại, năm người cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất. Bản thân bọn họ đều có thể lờ mờ cảm nhận được, phó bản này sẽ không kết thúc như vậy, dù con BOSS cuối cùng mang tên Satsuma Deere không hiện thân hoặc không thể hiện thân, thì cũng sẽ có ác ma mạnh mẽ xuất hiện đóng vai trò là BOSS cuối map.

  Lúc này, muốn chạy đến chỗ cánh cửa trước khi màn đêm xuất hiện lần nữa là không thể nào, nhưng ít nhất phải đảm bảo BOSS map cuối không thể được màn đêm kia cường hóa lần tiếp theo mới được.

  Quả nhiên, khi năm người đi được một nửa đoạn đường trở về quảng trường, màn đêm kia lại xuất hiện. Đây là lần thứ tư nó xuất hiện kể từ khi bọn họ tiến vào phó bản, tính từ lần đầu tiên bóng đêm xuất hiện cho đến hiện tại thì bọn họ đã ở trong phó bản này trong thời gian gần hai tiếng.

  Khi màn đêm xuất hiện lần thứ tư, bọn họ không hề nghe thấy âm thanh gì, cũng chẳng có tiếng hít thở, tiếng thì thầm, càng không có tiếng cười vang lên. Phong Bất Giác cảm nhận được đây không phải là điềm báo tốt, trong game kinh dị, mỗi lần có biến cố dị thường phá vỡ quy luật trước đó, thì chứng tỏ tình hình đang phát triển theo hướng rất tệ hại.

  Ba phút sau khi màn đêm lần này qua đi, bọn họ đã quay trở lại tới chỗ quảng trường, lúc này đến cả Long Ngạo Mân hít thở cũng hơi nặng nhọc. Qua gần hai tiếng bôn ba, chiến đấu, di chuyển trong thời gian dài, lục lọi đồ đạc giá trị thể năng của mọi người đều giảm xuống rất nhiều.

  Cô Độc và Cô Đơn ai cũng giảm hơn bốn trăm thể năng, hai người họ một người level 7 một người level 6, do được nghỉ ngơi liên tục nên thể năng có thể hồi phục, lúc này cả hai vẫn còn hơn hai trăm thể năng có thể dùng. Long Ngạo Mân tiêu hao thể năng nhiều nhất, chỉ tính riêng lần anh ta dùng kỹ năng [Lướt nhanh như chớp] khi gặp phải con quái vật đầu tiên thì cũng đã tiêu hao ba trăm thể năng, lại thêm việc chống cự hết mình khi chiến đấu với xác chết, tổng lượng tiêu đến thời điểm hiện tại của anh ta là hơn bảy trăm. Thật ra bao nhiêu đó thì vẫn còn còn ít, vì anh ta sử dụng thuộc tính không rõ ràng, nên thể năng anh ta tiêu hao lúc chạy bộ sẽ ít hơn người khác, lúc chiến đấu cũng như vậy, sự cách biệt dần dần được tích lũy, phần thể năng lại được hồi phục, anh ta vẫn còn 289/1000 thể năng có thể dùng.

  So với ba người chơi còn lại, hai người chơi level 5 là Phong Bất Giác và Vương Thán Chi, trong trường hợp từng tham gia chiến đấu những lúc này giá trị thể năng của bọn họ vẫn còn được mấy chục điểm, đây rõ ràng là một kỳ tích.

  "Nhiệm vụ đã cập nhật rồi, chắc đã có thể sử dụng chìa khóa." Vương Thán Chi thở hồng hộc nói.

  Phong Bất Giác đi đến phía trước bốn người còn lại, đứng đối diện cửa, lấy hai chiếc chìa khóa ra, để chìa khóa trên tay đưa đến gần cánh cửa, khoảng mấy chục giây sau, vẫn không có chuyện gì xảy ra.

  "Không đúng cho lắm…" Long Ngạo Mân thấy vậy liền nói: "Sao vẫn chẳng có phản ứng gì?"

  "Không, tôi nghĩ là đã xảy ra chuyện rồi." Phong Bất Giác phóng tầm nhìn ra xa: "Mọi người xem."

  Quảng trường này rất rộng, có thể nhìn thấy được khung cảnh hơn trăm mét xung quanh. Lúc này, trên các con đường trong thành phố, có hàng nghìn con quái vật xông ra. Dáng vẻ của bọn chúng vô cùng lạ thường, nhưng trên cơ bản có thể chia thành hai loại: Loại hung bạo tàn ác và loại hiếu kỳ u ám.

  Những con quái vật này đi rất chậm. Sự xuất hiện của bọn chúng vô tình tạo ra một không khí khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng. Khi cảm giác tuyệt vọng sắp ùa đến này bị làm chậm lại, nó càng khiến người ta cảm thấy sợ hãi hơn

  "Sao có thể chứ? Chúng ta làm sai chỗ nào rồi sao?" Anh bạn Cô Độc trở nên hoang mang, giọng nói không kìm được mà cao vút: "Tình hình hiện tại là chết 100% đúng không?"

  Phong Bất Giác cũng cảm thấy chuyện xảy ra trước mắt có chút bất ngờ, anh nói: "Satsuma Deere không thể tiếp cận chiếc chìa khóa hay phong ấn trên cánh cửa, hắn không thể đích thân xuất hiện giết chúng ta. Bọn ác ma cũng không muốn tiếp cận chỗ này, bọn chúng không sợ chiếc chìa khóa, nhưng nhất định sẽ sợ cánh cửa này. Hoặc là nói bọn chúng sợ trở về nơi đối diện cánh cửa, nên trong quảng trường chiếm diện tích rộng lớn này không hề có con quái vật nào lượn lờ." Anh định dùng câu nói này để ổn định cục diện trước mặt: "Bây giờ bọn chúng tiếp cận chỗ này chính là vì có chút bất đắc dĩ. Bọn chúng đang cố gắng đứng ở càng gần cửa thì càng tốt, cứ xem tình hình trước đã."

  "Nếu bọn chúng không lo sợ cánh cửa ác ma mà trực tiếp ùa vào thì phải làm sao?" Long Ngạo Mân nói.

  "Thì chúng ta sẽ lùi vào bên trong cánh cửa." Phong Bất Giác nói.

  "Anh Giác… Đây là chính là 'ma giới' đấy! Nếu gặp phải nhiều quái vật hơn thì phải làm sao?" Vương Thán Chi nói.

  "Chưa chắc là vậy đâu, tôi nghi ngờ bên kia cánh cửa có khi giống như địa ngục, vì đào phạm đều chạy thoát khỏi đó, nên không chừng bên trong sẽ trống rỗng. Hơn nữa chết ở đâu mà chả là chết." Phong Bất Giác trả lời: "Có khi sẽ quay lại không gian đăng nhập."

  Năm người nhanh chóng lùi về phía cánh cửa, đứng quay lưng về phía cánh cửa ma giới. Trong đầu Phong Bất Giác vẫn đang load lại từ đầu tới cuối phó bản. Anh đặc biệt chú ý đến vấn đề "tuần hoàn" mà con quái vật cây khô nhắc đến, thành phố bị rút khỏi hiện thực này, rốt cuộc đã trải qua vòng tuần hoàn thế nào? Có lẽ chỉ cần giải được câu đố này thì có thể biết yếu điểm hay một số quy luật nào đó của Satsuma Deere, hoặc biết được cách hồi phục phong ấn…

  Rất nhiều manh mối đang đan xen, xoay chuyển trong đầu, thời gian còn lại của Phong Bất Giác không còn nhiều, trong lòng anh lặp đi lặp lại suy nghĩ: "Vùng nước trũng độc lập với dòng sông thời gian… Màn đêm xuất hiện nửa giờ một lần… Sự biến mất của giọng nói thì thầm trong bóng đêm…"